Có Nhìn Thấy Mèo Của Tôi Không?

Chương 11: Lại bị bắt

Không ai ngờ được rằng ba Lý lại đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng rất hợp lý, cuộc sống của Lý Mục Dương nhất định là vây quanh gia đình cậu bé, mẹ Lý và ba Lý đều là nhân vật không thể thiếu.

Bây giờ không chỉ có Nhan Ký Vân cảm thấy hóc búa, mà ba người nhóm Dương Tuyết cũng bắt đầu nghĩ cách giữ chân bọn họ, làm sao cũng phải giữ chân họ đến sau tám giờ tối mới thả bọn họ về nhà.

Mặc dù mẹ Lý biết ba Lý nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng mà bây giờ cô ta không có công việc, nén giận nhiều năm cũng chưa từng nghĩ sẽ ly hôn, ở ngoài cô ta vẫn luôn giữ hình tượng vợ hiền mẹ tốt. Lúc này cô ta giải thích với ba Lý chuyện mèo va phải bảo vệ ngất xỉu.

Ba Lý nhìn hai gã bảo vệ từ trên xuống dưới, Vương Miên và thanh niên mũ hoodie rất sợ anh ta nhận ra họ là giả, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh ta có vẻ rất bình tĩnh, chỉ quan sát ‘bảo vệ’ vài lần, sau đó nói với vợ con rằng: "Nếu đã như vậy, thì cứ đưa mèo đến thú y khám thử xem, Dương Dương đưa mèo cho ba, con về nhà làm bài tập với mẹ trước đi."

Đây là cách xử lý tiêu chuẩn, khiến người ta không thể có ý kiến gì được.

Nhan Ký Vân kiên quyết không thể để Lý Mục Dương và mẹ Lý về nhà, Lý Mục Dương về nhà sẽ chết, nhiệm vụ của họ sẽ thất bại.

Đáng tiếc là miệng của cậu lại không thể nói được, nếu không thì có thể nói điều mà mình phát hiện cho người chơi khác rồi.

Ba người chơi bắt đầu dùng trí tuệ của mình, hai ‘bảo vệ’ nhìn Dương Tuyết.

Nhưng mà Dương Tuyết còn chưa mở miệng, Lý Mục Dương đã nói: "Ba, con muốn đi với ba đến bệnh viện thú y."

Ba Lý liếc nhìn con trai, trực tiếp từ chối: "Con ngoan ngoãn về nhà làm bài tập, ở bệnh viện thú y toàn là động vật, không sạch sẽ."

Nhan Ký Vân chắc chắn rằng ba Lý sẽ không để Lý Mục Dương rời khỏi khu chung cư này, cậu giả chết chả có ý nghĩa gì.

Việc giả chết không thuận lợi, Nhan Ký Vân nghĩ ra một cách khác, cậu dứt khoát mở mắt ra, nháy mắt khôi phục lại sức sống, không ai lại nghi ngờ một con mèo có thể diễn đến như vậy.

Dù sao Lý Mục Dương cũng chỉ là một đứa trẻ, không hề đề phòng một con mèo đen đang ôm trong tay, hơn nữa mèo là động vật làm từ nước, Nhan Ký Vân dễ dàng luồn người rơi từ trong tay cậu bé xuống, sau đó lập tức đi vào trong bụi cây của khu cư xá.

Lúc này trời đã dần tối đen, tìm được một con mèo đen trong bụi cây không phải là chuyện dễ.

Mèo đen không chỉ không nhát gan, nó còn thông minh, biết rõ làm sao tránh người.

Lý Mục Dương thấy Vừng tỉnh lại chạy mất, cậu bé sốt ruột nên không còn sợ ba mẹ như ngày thường, không để ý đến bọn họ chui vào trong bụi tìm Nhan Ký Vân.

Nhan Ký Vân không phải đơn giản muốn trốn chạy, cậu sẽ để lại bóng dáng mình cho Lý Mục Dương thấy, cậu vẫn dụ dỗ Lý Mục Dương đi theo mình như trước, không thể để mẹ Lý và ba Lý dẫn cậu bé về nhà.

Dương Tuyết cảm thấy con mèo đen này tỉnh lại quá đúng lúc, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trong trò chơi trừ vai phản diện còn có cả sinh vật đáng yêu, đây thật sự là trò chơi đang giúp bọn họ mà.

Cô ta nhanh chóng phản ứng: "Chúng ta cùng giúp Dương Dương tìm mèo đi. Trời tối rồi, khó tìm."

Hai người ‘bảo vệ’ lập tức lên tiếng đáp: "Không thành vấn đề, an toàn của bạn nhỏ cũng rất quan trọng."

Mặt mẹ Lý hơi cứng nhắc: "Làm phiền mọi người rồi, có tìm được mèo hay không cũng không sao, nuôi thú cưng sẽ làm trẻ con mất tập trung." Đêm nay cả nhà họ sẽ đến thiên đường rồi, mất tích thì mất tích, cô ta không thèm để ý.

Nhưng mà đó là quà sinh nhật hôm qua ba Lý tặng Lý Mục Dương, anh ta nghe thấy mẹ Lý nói vậy thì trong lòng hơi không vui, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười, giả vờ rộng lượng nói: "Tìm vẫn phải tìm, nuôi mèo có thể giúp trẻ con biết yêu thương."

Lúc này có thể thấy rõ hai vợ chồng đã sớm chung giường khác dạ.

Ba người nhóm Dương Tuyết cũng mặc kệ họ, đuổi theo Lý Mục Dương, nhiệm vụ của họ là Lý Mục Dương, cũng không phải là ba mẹ cậu bé, không cần để ý tâm trạng của hai người họ, bảo vệ Lý Mục Dương là nhiệm vụ thiết yếu của ba người họ, tốt nhất là để cậu bé càng tránh xa ba mẹ càng tốt.

Ba người họ đi theo sau Lý Mục Dương, Lý Mục Dương chui vào bụi cỏ, họ cũng chui vào theo, họ còn cố gắng chắn tầm mắt của ba mẹ Lý, cố gắng kéo dài thời gian.

Mèo đen đứng ở cạnh hồ nước, Dương Tuyết không tiếp tục đi tìm mà hỏi Vương Miên và thanh niên áo hoodie: "Chúng ta để lại một người quan sát hai vợ chồng được không?"

Vương Miên cũng rất căng thẳng, thời gian kết thúc phó bản không còn nhiều: "Được đó, nhưng làm sao cản bọn họ, họ cũng không ngốc."

Dương Tuyết: "Cứ quan sát trước đã, ai biết sau đó họ sẽ có hành động gì, dù hai vợ chồng này làm gì Lý Mục Dương cũng sẽ gây giảm HP, phải đề phòng ngăn chặn bọn họ đến gần Lý Mục Dương."

Vương Miên nói: "Tôi sẽ đi quan sát bọn họ."

Thanh niên áo hoodie nhỏ giọng nhắc nhở họ: "Bọn họ đi theo đến đây rồi."

Dương Tuyết nói với thanh niên áo hoodie và Vương Miên: "Hai người đánh lạc hướng họ, tôi đuổi theo Lý Mục Dương."

Bọn họ không chỉ muốn đề phòng hai vợ chồng làm hại đứa bé, còn phải đề phòng Lý Mục Dương bị thương, mỗi một điểm HP của cậu bé đều quý giá.

Ba người chia ra bắt đầu làm việc.

Nhan Ký Vân hiểu rõ hơn bọn họ, lỗ tai mèo nhúc nhích một chút là đã biết ba mẹ Lý có ở gần đó không, cậu tăng tốc dẫn Lý Mục Dương chui trái chui phải, cuối cùng đi vào trong khu vui chơi trẻ em của tòa cư xá. Có không ít trẻ em chạy nhảy vui chơi ở đây, chơi súng đồ chơi, lái xe đạp, ở đây có lâu đài nhỏ, có cầu trượt, còn có nhiều dụng cụ thể hình.

Chỗ lâu đài giả vì trời tối nên không có ai, nhân lúc xung quanh không ai để ý, Nhan Ký Vân chui vào trong lâu đài, Lý Mục Dương cũng vội vàng chui vào theo, chắc là bị tiếng cười của những đứa trẻ xung quanh ảnh hưởng, Nhan Ký Vân chạy theo vài bước, tâm trạng bỗng rất tốt, xém chút nữa đã quên mất mình đang đuổi theo mèo.

Nhan Ký Vân đứng ở lầu hai lâu đài, Lý Mục Dương bò lên theo, Nhan Ký Vân ngồi xổm bất động, cậu bé cũng ngồi xuống quan sát bên trong lâu đài.

"Đây là lần đầu tiên tao đến đây, Vừng, mày muốn dẫn tao đến đây chơi sao?"

"Trước khi bị bệnh ngày nào cũng có bài tập làm không xuể, học đàn mãi không xong, thời gian ngủ cũng không đủ. Sau khi phẫu thuật, thành tích của tao kém đi, mẹ cũng không cho tao đi chơi, tao rất hâm mộ các bạn học trong khu cư xá, sau khi họ học xong có thể xem tivi, chơi game, nghịch điện thoại, tao thì không được. Vừng, mày chơi trốn tìm với tao đi."

"Chúng ta sẽ trốn ở đây."

Nhan Ký Vân nghe Lý Mục Dương nhẹ nhàng miêu tả cuộc sống hàng ngày của mình, chương trình học liên tục có thể ép điên một đứa trẻ, như vậy sợ rằng phải dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ.

Cậu ngồi sát Lý Mục Dương, cho đứa bé này chút hơi ấm của bộ lông mềm như nhung.

Lý Mục Dương hoàn toàn chưa có ý định về nhà, Nhan Ký Vân cũng ước gì suy nghĩ này của cậu bé cứ kéo dài mãi, tốt nhất là đến khi phó bản kết thúc.

Xung quanh có tiếng cười của trẻ con, có tiếng quan tâm của cha mẹ, không hề yên tĩnh, nhưng mà không hiểu sao lại khiến Lý Mục Dương cảm thấy yên tâm, Vừng ngồi đây với cậu bé thật sự là quá tốt, cậu bé cảm thấy vô cùng an toàn, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Mãi đến khi xung quanh truyền đến giọng nói của ba mẹ Lý, sự tĩnh lặng của một người một mèo mới bị phá hỏng.

Nhan Ký Vân nhìn thoáng qua thời gian ở góc trên bên phải.

[Thời gian còn lại: 1 giờ].

Cũng không biết sao bọn họ lại tìm đến đây, ba người chơi kia đã xảy ra chuyện gì? Hai vợ chồng này khó ngăn cản vậy sao?

Trừ giọng nói của ba mẹ Lý còn có giọng nói của những người chơi khác.

Mẹ Lý bắt đầu lo lắng: "Dương Dương, con chạy đi đâu rồi?"

Thanh niên áo hoodie an ủi: "Có lẽ là đứa nhỏ muốn chơi cùng mèo nhỏ một lát ấy mà, chúng ta có thể tìm thử."

Mẹ Lý nói: "Thằng bé chơi cũng sắp một tiếng rồi, Dương Dương, con chơi đủ rồi, theo mẹ về nhà đi."

Mẹ Lý bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại di động có một app, từ chỗ của thanh niên áo hoodie có thể nhìn rõ đó là một app định vị GPS, một chấm là ảnh chân dung của mẹ Lý, một chấm là ảnh chân dung của Lý Mục Dương, vị trí của hai chấm ảnh rất gần.

Nói cách khác, lúc nào mẹ Lý cũng có thể dùng điện thoại của mình giám sát hướng đi của Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương là một học sinh lớp 4, định vị vị trí của đứa nhỏ cũng hợp lý, nhưng mà là người lớn, cộng thêm việc biết được tình hình của nhà họ Lý lại khiến họ thấy nghẹt thở.

Mẹ Lý đến gần, Nhan Ký Vân bắt đầu cảnh giác, tiếng bước chân của mẹ Lý khác với người khác, khi bà ta bước đi gót chân hơi lết đất, rất dễ dàng nhận ra. Vì Nhan Ký Vân đã biến thành mèo, đã từng dùng một tháng để thí nghiệm năng lực của bản thân, trước giờ cậu chưa bao giờ đoán sai.

Mẹ Lý đang đến gần họ, có người chơi khác cố gắng kéo dài thời gian, tốc độ cũng xem như chậm.

Nhan Ký Vân trực tiếp chui vào ống đồng, Lý Mục Dương không biết mẹ Lý đang đến gần, cậu còn tưởng là Nhan Ký Vân ngồi không yên, Lý Mục Dương cũng chui vào theo, bò ra ngoài.

Nhan Ký Vân nghe thấy tiếng chân của mẹ Lý ngày càng mất trật tự, sau đó nghe thấy bà ta đang gọi tên Lý Mục Dương.

"Dương Dương, đừng chơi nữa, mau về thôi."

Giọng bà ta ngày càng gấp, tiếng bước chân cách Lý Mục Dương và Nhan Ký Vân ngày càng gần.

Không chỉ có giọng nói của bà ta, còn có giọng oán trách của ba Lý.

"Em trông con như thế nào vậy, về nhà còn để nó chạy đi? Biết thời gian của tôi rất quý không, đêm nay tôi còn hẹn bạn chơi game chung."

"Chồng à, em cũng đâu cố ý, Dương Dương thích con mèo đen kia, ban đầu cũng sắp vào nhà rồi, mèo đen lại chạy đi."

"Em đừng có kiếm cớ, có mỗi trông con cũng không xong."

Mẹ Lý ấm ức nhìn ba Lý, sau đó bà ta tiếp tục tìm Lý Mục Dương.

"Dương Dương, mẹ biết con ở trong lâu đài này."

"Con đã không còn nhỏ nữa, không thể ham chơi, mau về nhà với mẹ."

"Con mèo chết tiệt, đợi mẹ bắt được nó nhất định sẽ mang cho người khác."

"Lý Mục Dương, nếu con không ra, mẹ bắt được con mèo kia sẽ lập tức mang nó đi."

Giọng mẹ Lý từ bình tĩnh chuyển sang nôn nóng, lát sau lại trở nên sắc bén.

Trong lòng Nhan Ký Vân thầm mỉa mai, sao mẹ Lý có thể mang cho cậu, sợ là cô ta sẽ trực tiếp bóp chết cậu, tiện tay bỏ vào túi nilon ném vào thùng rác.

Lời cô ta nói không thể tin được.

Cậu tức giận quẫy đuôi một cái, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Lý Mục Dương, cậu bé đi sau mỉm cười với cậu.

Một người một mèo từ từ chui ra khỏi ống đồng.

Ống đồng bọc kín nên nếu mẹ Lý muốn bắt được Lý Mục Dương và mèo đen thì phải đuổi từ đầu hoặc cuối ống đồng, hoặc là vòng qua dưới ống đến chờ ở trước càu trượt.

Mẹ Lý là một người lớn, cô ta chọn cách đến chỗ cầu trượt chờ một người một mèo đi ra.

Nhan Ký Vân nghe thấy cố ta đi về phía trước, lập tức xoay người đi đến hướng ban nãy, Lý Mục Dương lại bò về cùng cậu.

Ban nãy họ vẫn chưa bò xa, rất nhanh đã chui ra chỗ đầu ống, Nhan Ký Vân chạy ra khỏi lâu đài, Lý Mục Dương vui vẻ chạy theo cậu, những người chơi khác có ý tách mẹ Lý và Lý Mục Dương ra, cố gắng kéo dài thời gian.

Nhưng mà mẹ Lý và ba Lý đúng là vẫn sẽ tìm được Lý Mục Dương.

Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương chạy chưa được bao xa, Lý Mục Dương dừng lại ở đài phun nước nhân tạo gần đó, cậu bé học theo những đứa trẻ khác, lúc nước phun lên thì cậu bé sẽ chạy lại, lúc nước dừng lại cậu bé sẽ đứng ở bên cạnh nhìn Nhan Ký Vân cười rất vui vẻ, cả người vui tươi hớn hở.

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 điểm thiện cảm của Lý Mục Dương.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 điểm thiện cảm của Lý Mục Dương.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 điểm thiện cảm của Lý Mục Dương.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 điểm thiện cảm của Lý Mục Dương.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được +5 điểm thiện cảm của Lý Mục Dương.]

Những người chơi khác đang chuẩn bị chạy đến bảo vệ Lý Mục Dương: "..."

Điểm thiện cảm này cmn không hợp lẽ thường.

Nhan Ký Vân là con đẻ của npc à? Cứ đút điểm thiện cảm cho Nhan Ký Vân, đau lòng quá!

Sắc mặt mẹ Lý lúc này đã hoàn toàn không thể nhìn, cô ta chạy hồng hộc về phía Lý Mục Dương.

Mặt của bà ta hoàn toàn hòa vào với bóng đêm, bà ta nhìn chằm chằm Lý Mục Dương: "Dương Dương, về nhà."

Tay Lý Mục Dương vừa mới hứng được nước từ đài phun nước, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, cậu bé chơi cùng với Vừng rất vui vẻ, trong lòng cậu bé có hạt giống ‘không muốn về nhà’ đang nảy mầm.

Lần đầu tiên, cậu bé nghiêm mặt đối diện với mẹ Lý: "Mẹ, con muốn chơi thêm một chút nữa."

Mẹ Lý trực tiếp túm lấy cổ tay cậu bé: "Dám nói điều kiện với mẹ? Tối nay con còn chưa chơi đủ? Về nhà!

Những người chơi hoạt động xung quanh đó trong lòng đều thầm nói là không đủ, bây giờ mới bảy rưỡi, còn nửa tiếng nữa đó.

Lý Mục Dương tuyệt đối, tuyệt đối không thể về nhà.

Nhan Ký Vân vô thức muốn xông tới cào mẹ Lý, mà đúng lúc này ba Lý không biết từ đâu đến bỗng đè lấy cậu, tay không túm sau cổ cậu lên.

Ba Lý cười lạnh nói: "Hôm qua tao có thể bắt mày một lần, hôm nay cũng có thể bắt mày một lần nữa."

Bây giờ Nhan Ký Vân muốn đi cũng không thể nhúc nhích, ba Lý đã đề phòng, anh ta nắm chặt bốn chân Nhan Ký Vân để phòng cậu chạy mất.

Nhóm người Vương Miên thấy vậy thì sốt ruột như kiến trong nồi: "Làm thế nào bây giờ? Lý Mục Dương sắp bị đưa về nhà rồi."

Thanh niên áo hoodie nói: "Chúng ta là bảo vệ, đợi lát nữa mượn cớ lên nhà họ xem sao."

Dương Tuyết cũng đồng ý cách của thanh niên áo hoodie.

Bọn họ có ý tưởng, nhưng mà những người chơi nhóm đầu trọc không đợi được, Lý Mục Dương về nhà chỉ có con đường chết, chỉ còn nửa tiếng, dù thế nào bọn họ cũng kéo dài được một chút.

Vậy nên nhóm người đầu trọc chủ động xông lên trước chuẩn bị đánh ngất ba mẹ Lý mang đi.

Nhưng vào lúc này, bảo vệ thật sự của khu cư xá lao đến, tổng cộng có tám người, trên tay mỗi người đều cầm côn điện.

Trong đó có hai bảo vệ xông thẳng đến chỗ Vương Miên và thanh niên áo hoodie.

Thanh niên áo hoodie tránh được côn điện của bảo vệ la lớn: "Con mịa nó, chuyện gì vậy?"

Ba Lý cười ha ha nói với bọn họ: "Mấy người quá đáng ngờ, tôi biết người của tổ bảo vệ, tháng này bọn họ vốn không thêm người mới."

Anh ta dẫn vợ con và thú cưng mới bị sổng chuồng đi thẳng về nhà không quay đầu lại.

Cả người Nhan Ký Vân đều trong trạng thái phản kháng.

Không thể đi về, sẽ chết hết đó!

Lúc này tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh như gọi hồn của hệ thống.

[Thời gian phó bảng kết thúc còn 30 phút.]