Khi Kỷ Hiểu trở lại, Kiều Vãn đang buồn chán lướt ứng dụng mạng xã hội. Cửa vừa hé ra một chút, giọng nói kích động của Kỷ Hiểu đã vang vọng từ ngoài cửa: "Đậu má! Cậu có biết vừa rồi lúc ra ngoài tớ đã gặp ai không?"
Từ trước đến nay cậu không hề có hứng thú với những chuyện này, tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại, thản nhiên trả lời có lệ: "Là ai?"
"Trì Thù! Mấu chốt là cậu ta thế mà lại đi vào khách sạn với Sở Ninh! Bình thường đúng là không nhìn ra, còn tưởng bọn họ chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết, không ngờ Alpha và Omega thật sự không có tình bạn đơn thuần..."
"Khách sạn?" Kiều Vãn nắm chặt điện thoại trong tay, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Không phải cậu định đi mua đồ ăn vặt à?"
"Đồ ăn vặt tớ muốn mua không có bán trong căn tin của trường, thế nên tớ đến siêu thị bên cạnh Tây Môn, ai dè gặp hai người họ, chậc chậc, đúng là không ngờ mà..."
Kiều Vãn nhớ lại vẻ mặt đắc ý cảnh cáo của Sở Ninh trước đó, thầm chửi rủa một tiếng "chết tiệt". Kiều Vãn không nói thêm lời nào, mặc kệ Kỷ Hiểu kêu la sau lưng, mặc áo khoác rồi chạy ra khỏi kí túc xá.
Nếu Kiều Vãn nhớ không nhầm thì ở gần Tây Môn chỉ có một cái khách sạn.
Kiều Vãn chạy một mạch đến nơi, còn chưa kịp ổn định hơi thở đã nói với quầy lễ tân: "Có thể, có thể giúp tôi tìm người không?"
"Thật xin lỗi." Nhân viên lễ tân liếc mắt nhìn Beta xinh đẹp kỳ lạ này, trả lời với giọng điệu hách dịch: "Chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng."
"Tôi thật sự có việc gấp..." Cho dù Kiều Vãn có nài nỉ như thế nào, nhân viên lễ tân vẫn nhất quyết không chịu tiết lộ, Kiều Vãn thở dài, chỉ còn cách ra đòn cuối cùng.
"Thật ra..." Sắc mặt Kiều Vãn sa sầm lại, điệu bộ do dự muốn nói lại thôi, cắn chặt răng, như thể hạ quyết tâm để nói tiếp: "Thật ra tôi tới đây để đánh ghen."
Là nhân viên lễ tân khách sạn hẳn đã quen với sóng to gió lớn, không tỏ ra quá ngạc nhiên, nhưng vẫn tò mò nhìn Kiều Vãn, muốn biết bạn đời của chàng Beta xinh đẹp trước mặt mình đây rốt cuộc là Alpha hay Omega.
Kiều Vãn nhắm mắt, tiếp tục nói bừa: "Hôm nay bạn trai tôi đến kỳ động dục, anh cũng biết tôi là Beta nên không thể đánh dấu người ấy mà, tôi chỉ vừa ra ngoài mua thuốc ức chế thì nghe nói cậu ấy đã đi khách sạn với Alpha khác..."
"Tôi thật sự rất thích cậu ấy." Kiều Vãn ngước mắt lên, đôi mắt đẹp đẽ tựa như có màn sương mù bao phủ, trông nhu nhược đáng thương: "Làm ơn."
Nhân viên lễ tân bị Kiều Vãn làm cho mềm lòng, cuối cùng vẫn là thở dài nói: "Bạn trai cậu tên là gì?"
"Trì Thù."
Nhân viên lễ tân kiểm tra trên máy tính một chút, nói số phòng cho Kiều Vãn biết, còn đồng cảm nói "cố lên" với cậu. Khoé miệng Kiều Vãn giật giật, vừa xoay người, trong lòng đã âm thầm giơ ngón giữa, quyết định đổ hết lỗi lên đầu Sở Ninh.
Sau khi tìm được căn phòng mà lễ tân nói, Kiều Vãn gõ cửa phòng liên tục, đợi một lúc lâu cửa mới được mở ra.
Người mở cửa là Sở Ninh, Kiều Vãn không ngờ ông tướng này lại vô liêm sỉ như vậy, thậm chí còn không mặc áo đã ra mở cửa, thân hình cường tráng của Alpha bất thình lình đập vào mắt Kiều Vãn.
"Cậu..." Sở Ninh cũng ngây ra, khó hiểu nhìn Kiều Vãn ngoài cửa, vừa thốt ra một chữ đã bị Kiều Vãn hất cả người và cửa ra.