Tây Kinh.
Trời tháng sáu, mặt trời lên cao, phố xá sầm uất tiếng người ồn ào, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng ba năm đứa trẻ con tụ tập xướng vè.
“Nhà Tần đại tướng quân có một cô con gái, dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, được nâng niu ở trong lòng bàn tay như châu lại tựa bảo.”
“Đáng thương ông trời không mở mắt, nên sử trảm hết toàn bộ Tần gia, kim bài miễn tử chỉ dùng được cho một người. Toàn bộ Tần gia mất đại tiểu thư phát điên, si ngốc không người hỏi han, không người hỏi han.”
“...”
Cùng lúc đó, vùng ngoại ô thành đông trong một thôn trang nọ có một đại viện có hoa viên cũng có đình gác mái giống y như tiên cảnh.
Ở đình hóng gió trong tiểu viện có một cô gái mặt mày như tiên, thanh lãnh lại xinh đẹp yêu kiều, dáng vẻ tầm trên dưới mười sáu mười bảy tuổi.
Nhưng kì quái đó chính là, cặp mắt màu trà lưu ly của mỹ nhân này lại đựng đầy sự thuần khiết ngây ngô như một đứa trẻ sơ sinh mới ra đời.
Lúc này ánh mắt nàng vội vàng, thường thường nhìn về phía vị trí cửa lớn như thể là đang chờ đợi cái gì đó.
“Hừ ~”
Đôi môi đỏ của vị tiểu thư kiều tiếu kia khẽ nhếch, cách làn váy đong đưa hai cái chân mảnh khảnh; “Ta muốn ăn kẹo hồ lô, ta muốn ăn kẹo hồ lô!”
Ngữ khi nói chuyện của nàng vô cùng trẻ con ấu trĩ, hoàn toàn không giống như là một người bình thường.
Đúng lúc này cửa lớn bị người ta mở ra.
Đập vào mắt chính là một lão già để râu bạc trắng.
Dáng người hắn mượt mà, trên mặt treo nụ cười từ ái, một thân ăn mặc quần áo nông gia bình thường, trong tay xách theo chút đồ ngọt còn có thể thấy được cả mấy xâu kẹp hồ lô.
“Lâm bá!”
Tần Sắt Sắt nhìn thấy người nọ thì lập tức nâng lên gương mặt tươi cười giống như chú chim nhỏ vui vẻ chạy thẳng ra nghênh đón: “Sao mà bây giờ ngươi mới về vậy ~”
Thiếu nữ phồng má lên, mềm giọng nói: “Sắt Nhi chờ người rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu đó!”
“Tiểu thư thật là ngoan.” Lão già bị gọi là Lâm bá chớp mắt giấu đi chút đen tối trong mắt mình: “Nay tên tiểu tử đi mua đường kia đi xa quá cho nên mới trì hoãn vài canh giờ.”
“Để tiểu thư bị đói là do lão nô không phải.”
Lâm bá nói xong thì cầm xiên hồ lô quơ quơ ở trước mặt của Tần Sắt Sắt, “Chỉ là một đường mà lão nô đi mua vừa khát lại vừa đói, nếu có thể được một chút mật thủy uống cho miệng ngọt ngào chút thì tốt rồi…”
“A…” Ánh mắt Tần Sắt Sắt rối rắm nhìn về phía xiên hồ lô đang bị lão già dỡ lên, “Vậy Sắt Nhi cho Lâm bá uống mật thủy trong mật huyệt, Lâm bá cho Sắt Nhi hồ lô đường ăn nha ~”
“Đa tạ đại tiểu thư ban thưởng.” Lâm bá nói xong thì nhìn về phía chiếc bàn đá trong đình: “Vậy chúng ta đi tới đình hóng gió đi.”
“Được ~”
Tần gia thất thế không lâu thì bọn hạ nhân của Tần gia đã cuốn hết tài vật còn mang theo vị đại tiểu thư xinh đẹp vì bi thống mà đầu óc có vấn đề chạy tới tận nông thôn tị nạn.
Tần gia là thế gia võ tướng, trong nhà dương thịnh âm suy nên người hầu hạ như nha hoàn hay ma ma ít tới đáng thương.
Bởi vậy ngay sau khi biết được chuyện Tần đại tiểu thư điên mất rồi thì mấy kẻ “Trung phó” nhà họ Tần sinh ra một cái tâm tư đồng nhất.
Bọn họ đuổi hết mấy nha hoàn và vυ' nuôi, mang theo vị tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên sống cuộc sống sinh hoạt dâʍ ɭσạи.
Hiện giờ chẳng qua mới hơn một tháng thôi, vị đại tiểu thư Tần gia vốn cao cao tại thượng phàm phu tục tử không thể theo kịp lúc này túy ý mấy người bọn họ bài bố.
____________
Đình hóng gió.
Đại tiểu thư Tần gia dáng người tinh tế cân xứng, dung mạo xinh đẹp hơn người đang ngoan ngoãn mở hai tay ra để vị đầu tóc hoa râm đứng trước mặt cởi đi từng kiện từng kiện y phục trên người nàng.
Theo quần áo rút đi, thân thể tốt đẹp của thiếu nữ dần dần được bày ra trong không khí, nửa bên vυ' tròn trịa mềm mại, sống lưng trắng nõn trơn trượt, eo thon….
Cuối cùng thân trên chỉ để lại có mỗi một lớp yếm bằng sa mỏng màu hồng nhạt che không hết bộ ngực sữa.
Mặt mày tiểu mỹ nhân như họa, tinh xảo xinh xắn, mũi cao đĩnh kiều, môi không trang điểm mà hồng, cổ thiên nga, xương quai xanh tinh xảo, eo nhỏ uốn lượn, tay ngọc trắng nõn như củ hành, da như ngưng chi…
Có thể nói tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này đều không bì kịp với nháy mắt khi thấy đại tiểu thư Tân gia quay đầu lại mỉm cười.
Đúng lúc này, đôi tay Lâm bá đã dừng ở chiếc qυầи ɭóŧ thuần trắng treo bên hông của Tần Sắt Sắt, mu bàn tay đã có vài nếp nhăn kia nắm ở phần vải lưng quần sau đó chậm rãi kéo xuống phía dưới.