Tấn Công Từng Bước

Chương 14.2: Chênh lệch

Lúc đó cô may mắn hơn tất cả mọi người, muốn đi xem triển lãm tranh nào cũng có thể đi xem, muốn gặp họa sĩ nào thì đa số đều gặp được, muốn tổ chức triển lãm thì tổ chức ở hầu hết các quốc gia. Con đường thành công vô cùng suôn sẻ, năng khiếu bẩm sinh, cố gắng và tiền tài, cô cũng chẳng thiếu.

Nhưng bây giờ.

Điện thoại di động chợt rung lên một cái, tin nhắn hiển thị có bạn học tag tất cả các thành viên trong nhóm chat.

Tác phẩm của một cô bạn học chung với cô được đậu vào cuộc thi vẽ chân dung BP quốc tế. Trong nhóm lập tức tràn đầy những tiếng chúc mừng và cổ vũ. Cô còn nhớ rõ cô gái này, bọn họ từng cùng nhau thức khuya trong phòng vẽ tranh, còn cùng nhau ăn sáng ở nhà hàng bên ngoài trường học.

Lúc đó Lục Ngư thức khuya là để chuẩn bị cho buổi triển lãm, mà cô gái kia thức khuya là vì muốn lấy được một vé trao đổi với trường nước ngoài. Lục Ngư nhớ rõ, bữa sáng kia là do cô mời, cô cũng nhớ rõ, cuối cùng cô gái đó cũng không lấy được suất đi trao đổi.

Sau đó xem vòng bạn bè của cô gái này mới thấy, cô ấy đã thi đậu nghiên cứu sinh, đúng như mong muốn, chọn được giảng viên hướng dẫn mà mình ngưỡng mộ, người giảng viên đó rất nổi tiếng trong giới vẽ ở trong nước. Năm đầu tiên học nghiên cứu sinh, cô gái kia giành được suất trao đổi với trường nước ngoài, dưới sự dẫn dắt của giảng viên hướng dẫn, lại tham gia rất nhiều cuộc thi quốc tế.

Cô ấy phất lên vào lúc Lục Ngư sa sút nhất, cô ấy không ngừng cố gắng vào lúc Lục Ngư buông bút vẽ. Trong lúc vô tình, quỹ đạo cuộc đời đã kéo dài được một quãng, chỉ khi bất thình lình quay lại mới phát hiện ra, người vốn dĩ bị bỏ lại ở sau lưng rất xa, thì ra đã sớm bắt kịp, thậm chí còn sắp vượt qua cô rồi.

Lục Ngư bấm thích bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của cô ấy, cũng nói một câu chúc mừng, những lời này thật sự xuất phát từ đáy lòng, cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời. Cô gái nói cảm ơn cô, cùng với một gương mặt cười ngại ngùng.

Lục Ngư để điện thoại sang một bên, vào nhà vệ sinh lấy mặt nạ xuống.

Chất nhờn trắng mịn theo nước trôi đi, trong lòng cũng trống rỗng giống như bị nước giội qua. Thoa xong kem dưỡng da rồi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, đến giờ lên giường ngủ cho đẹp da rồi.

Nhưng Lục Ngư lại chẳng buồn ngủ chút nào.

Cô mặc váy ngủ, kéo cửa thủy tinh sát đất ra, đi ra ban công bên ngoài nhìn chằm cảnh biển ở xa xa.

Chỉ là không ngờ, vào lúc này cô lại nhìn thấy Tống Tập Mặc vừa bước xuống khỏi xe taxi.