Chỉ hai ba câu nói đã phơi bày tình trạng của Lục Ngư trước mặt Từ Trác và Tạ Mẫn.
“Này, nãy giờ quên hỏi cô, bây giờ đang làm việc ở đâu đó, tôi nhớ lúc trước cô vẽ tranh cũng đẹp lắm mà, cửa hàng mới của nhà tôi đang thiết kế lắp đặt trang thiết bị nè, nếu không cô đi làm trợ lý thiết kế cho nhà tôi nhé, còn bao cơm ba bữa nữa, không để cô chết đói đâu.”
“Ngại quá, xin được chen ngang một câu. Cô Lục được mời về làm việc ở phòng làm việc của tôi và vợ tôi, cô ấy vô cùng chuyên nghiệp và ưu tú, cô Đàm công khai chèo kéo nhân viên của tôi như vậy, có hơi không được lịch sự lắm nhỉ?” Từ Trác cười nói.
“Ô, như vậy sao?” Đàm Chi Văn liếc Phùng Lan một cái, người kia vừa định lên tiếng đã bị Lục Ngư ngắt lời.
“Phùng Lan, ngày xưa không biết cô có tế bào nghệ thuật để đi xem triển lãm như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên muốn đến đây? À, cô đi theo mẹ chồng đến đây đúng không? Tôi nhớ dì rất thích sưu tầm tranh mà. Quan hệ mẹ chồng con dâu của hai người đúng là tốt thật. Cũng phải, sau khi đám cưới thì cô đã ở nhà làm con dâu toàn thời gian rồi, ba năm sinh được hai đứa con gái dễ thương, không những chăm sóc tốt cho con của mình, mà đến cả đứa trẻ ôm về từ bên ngoài, cô cũng xem như con ruột của mình mà chăm sóc, hèn chi đi đâu gặp ai dì cũng khen cô khoan dung đảm đang, không hổ là người xuất thân từ trường danh tiếng, lòng dạ cũng rộng lượng hơn người khác nhiều.”
“Cô...”
Lục Ngư cười khinh khỉnh nhìn về phía người đứng bên cạnh Phùng Lan.
“Còn cửa hàng của cô Đàm thì tôi xin kiếu, hai hôm trước chẳng phải thời sự đã đưa tin chuỗi thực phẩm của cửa hàng nhà cô xảy ra vấn đề, khiến người tiêu dùng bị ngộ độc hay sao? Còn chưa kiện tụng xong mà cô Đàm đây vẫn còn tâm trạng đi tham gia triển lãm... À, suýt nữa quên mất,” Lục Ngư cười rạng rỡ: “Bộ phận bách hóa do chị của cô chịu trách nhiệm, cô cũng đâu chen miệng vào được.”
Từ Trác khẽ nhướng mày.
Lúc này, Lâm Sâm đã quay lại, thấy Phùng Lan cùng Đàm Chi Văn đều có mặt ở đây, anh ấy phì cười: “Hôm nay là ngày gì vậy, không chỉ có một tay nghiệp dư là tôi đến góp vui nhỉ.”
“Mợ Trần, chồng cô với mẹ chồng cô đều về hết rồi, cô còn ở đây nói chuyện nữa sao? Còn cô Đàm đây nữa, vừa hay gặp mặt nên tôi cũng nói luôn với cô.”
Người trong phòng triển lãm từ từ nhiều lên, Lâm Sâm lại chẳng chút nể nang.
“Phiền cô quay về nhà nói một tiếng, kêu mẹ cô đừng có kéo mẹ tôi ra ngoài uống trà chiều nữa, ba cô cũng đừng hẹn ba tôi ra ngoài câu cá đánh golf nữa, nói đến chuyện đám cưới, nếu như là chị cô thì tôi còn nghĩ lại, dù sao mặt mũi và đầu óc đỡ một chút cũng được, đáng tiếc cô ấy đã kết hôn rồi. Còn kiểu như cô, cả hai cũng chẳng có, thật sự không nằm trong phạm vi suy xét của tôi.”
“Ai muốn đám cưới với anh? Đừng có mặt dày!” Đàm Chi Văn xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Phùng Lan nghe thấy chồng và mẹ chồng không đợi cô ta, lập tức biến sắc đuổi theo, nào còn tâm trạng mà mỉa mai Lục Ngư với Đàm Chi Văn.
Hai người phụ nữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ không thành mà còn bị mất mặt, Lục Ngư khinh thường cười một cái, đã lâu rồi không gặp, ấy mà chẳng có chút tiến bộ.”
“Này, tôi vừa đi hỏi,” Lâm Sâm nói: “Tranh này do một người tên Từ Trác mua lại rồi, nói là tặng cho bà xã anh ta. Theo kinh nghiệm của tôi, quá nửa là để lấy tiếng mà thôi.”
Lâm Sâm không phát hiện, lúc anh ấy nói câu này, Lục Ngư trừng anh ấy một cái, đoạn, anh ấy nhìn sang một nam một nữ ở trước mặt: “Hai vị đây là?”
“Chào anh, tôi tên Từ Trác.” Đối phương duỗi tay ra, cười nói: “Không phải để lấy tiếng, tranh này thật sự là để tặng cho bà xã của tôi.”
“...” Lâm Sâm da mặt dày: “Anh Từ và bà xã, à ừ... Rất đẹp đôi!”
“Nếu cô Tiểu Lục thích, tôi có thể nhường lại bức tranh này cho cô.” Tạ Mẫn hào phóng nói.
Lục Ngư có hơi bất ngờ: “Không cần đâu, chị Tiểu Mẫn.”
“Được, vậy cảm ơn mợ Từ.” Lâm Sâm trả lời thay cô.
“Tôi tên Tạ Mẫn.” Tạ Mẫn cười khéo: “Tôi thích người khác gọi tên tôi hơn.”