Là người đàn ông nào có thể cưa đổ được cô? Có tiền, có nhan sắc hay là quyền thế đây?
Nhưng là người đã có gia đình, anh ta tự nhận mình có thể nắm bắt chừng mực, cũng không hỏi vấn đề gì quá đáng. Nhưng rõ ràng là Tống Tập Mặc đã cảm nhận được lòng hiếu kỳ này, anh cũng đưa ra câu trả lời rất rõ, Lục Ngư là người của anh.
Khi biết anh ta đã kết hôn, Từ Trác bắt gặp vẻ khinh bỉ trong mắt Tống Tập Mặc, như thể rất coi thường hành vi tò mò về người phụ nữ khác trong khi bản thân đã có gia đình của anh ta.
Chậc, anh chàng này còn khá thú vị.
Mang gương mặt đa tình chòng hoa ghẹo bướm, nhưng lại có quan điểm đạo đức mà đám đàn ông bình thường không có. Chẳng qua anh ta cũng không biết đó là thật hay giả vờ, nếu là giả bộ thì cứ gọi là bậc thầy diễn xuất.
Lục Ngư không nhận ra dòng chảy âm thầm giữa hai người họ, nghe thấy Từ Trác nói vậy, cô gật đầu: “Được, thế chúng tôi về trước đây, ngày mai gặp.”
Từ Trác nói: “Ngày mai gặp.”
Lục Ngư ngồi vào ghế phụ trên xe của Tống Tập Mặc dưới rất nhiều ánh mắt chú ý của mọi người, cô vừa thắt dây an toàn vừa cảm thán: “Hay là lần sau anh cứ đợi em ở dưới hầm đậu xe thôi.”
“Tại sao?”
Anh đánh tay lái rẽ ra ngoài, Lục Ngư thấy bảo vệ không nói lời nào đã để họ rời đi, trong miệng còn nói: “Không sao, không sao, chỉ mấy phút thôi, đi thôi!”
Anh chàng này được lắm, lần trước đãi ngộ này là dành cho Lâm Sâm, nguyên nhân là bởi vì chiếc xe thể thao hơn mười triệu kia làm bác bảo vệ ngây người. Sao lần này chỉ là chiếc xe mấy triệu mà ông ấy cũng cho đi thoải mái nhỉ?
Lục Ngư nhìn chăm chú vào sườn mặt của Tống Tập Mặc, rầu rĩ nói: “Chuyện này mà cũng xoát mặt được hả?”
Tống Tập Mặc vẫn đang nghĩ tới câu nói vừa rồi của cô, nghiêng đầu nói: “Em không muốn anh đến đón em à?”
“Cũng không phải thế.” Lục Ngư nói: “Chẳng phải ở đây người đông thì lắm chuyện sao, rất nhiều chuyện bị thêm mắm dặm muối rồi lan truyền. Thế sẽ mang lại cho người trong cuộc, khụ, chẳng hạn... như em chọc phải phiền toái không cần thiết.”
Tống Tập Mặc liếc cô, lại nhìn đường phía trước: “Em cũng biết hả.”
Hửm? Phản ứng đầu tiên của Lục Ngư là ‘câu này còn có ý khác’, phản ứng thứ hai bỗng đột nhiên nhớ ra, chính mình cũng từng vì không cưa đổ được anh nên thẹn quá hóa giận bịa ra mấy lời đồn đại.
Cô mất tự nhiên ho khù khụ, sau đó bổ sung thêm một câu: “Ý em là, nhỡ đâu cả đám lại tới hỏi em làm thế nào mới lấy được anh chồng đẹp trai nhường này, em biết trả lời sao đây? Mấy năm nay, trai đẹp ngày càng ít, không thể để người khác nhắm vào anh được.”
Lời khen ngợi khéo léo còn mang theo ý dỗ dành, Tống Tập Mặc cong khóe môi, ngón tay thon dài, sạch sẽ gõ lên vô lăng: “Em đói không? Đến chỗ anh cả vẫn còn một tiếng nữa, trên xe có đồ ăn, em lót dạ trước đi.”
Ngoan quá!
Hai chữ này chợt thoáng hiện trong lòng Lục Ngư. Ban đầu khi còn ở nước ngoài, là ai không chịu lên xe của anh chỉ vì đang xách đồ ăn trong tay hả? Khi ấy Tống Tập Mặc có rất nhiều tật xấu chứ không phải một chút đâu, sau khi kết hôn mới đỡ tí. Chủ yếu cũng vì Lục Ngư nghe tai nọ xọ tai kia, không nhớ những quy củ của anh, dần dà, Tống Tập Mặc chẳng nói thêm gì nữa.
Nhưng anh có thể chủ động bảo cô ăn đồ trên xe, thật sự làm Lục Ngư kinh ngạc. Cô hào hứng kéo hộp găng tay phía trước ra xem, chỉ có nước suối và bánh quy xốp cùng với mấy chai nước đường glucose.
“Chỉ nhiêu đây á?” Lục Ngư dứt khoát lắc đầu: “Thế em chờ ăn cơm thôi.”
Dường như bác sĩ Tống đã thay đổi mấy thói quen kỳ lạ, nhưng lại như... chưa hề sửa hẳn.