Lúc Lục Ngư tỉnh lại, bên cạnh đã trống không từ lâu.
Cô với di động trên đầu giường xem, còn hai phút nữa chuông đồng hồ mới kêu. Cô dứt khoát nằm lăn trở lại giường, định ngủ nốt hai phút này, kết quả điện thoại rung lên.
Cô lại lăn trở về, liếc nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình bèn bắt mắt: “Alo, cậu à, có chuyện gì thế?”
“Con nhóc này, gọi điện cho cháu còn có chuyện gì nữa? Cậu đã nhắc bao lần rồi mà cứ quên, cậu dọn nhà mời rồi! Hôm nay tới đây ăn cơm nhé!”
Nếu Hà Minh Hoa không nhắc nhở, Lục Ngư còn thật sự quên mất chuyện này. Nhà họ Lục phá sản, công ty vận chuyển trực thuộc cũng bị tịch thu để gán nợ, cậu là người phụ trách công ty này, đã bán căn hộ cũ để trả học phí trường cấp hai tư thục cho con trai, rồi dùng số tiền còn lại mua một chiếc xe tải, kiếm tiền mưu sinh bằng cách chạy đường dài.
Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, cậu lại mua được căn hộ khác. Bởi vì cậu đã nhắc tới chuyện chuyển đến nhà mới phải qua đó ăn cơm, nhiều lần đến nỗi Lục Ngư cứ đinh ninh rằng mình đã tới đó dùng bữa mấy bận rồi.
“Vâng, vâng, tan làm cháu qua.”
“Tan làm? Tan làm gì chứ?”
Lục Ngư hắng giọng: “Cậu ơi, cháu đã tìm được việc rồi, làm cô giáo mỹ thuật.”
“Ồ! Thế hôm nay đúng là hạnh phúc nhân đôi! Để cậu bảo mợ cháu làm thêm hai món nữa, cháu gọi cả Tiểu Tống, cả nhà chúng ta cùng tụ tập một chút!”
Di động lại rung lên lần nữa, là đồng hồ báo thức, Lục Ngư ngồi dậy: “Anh ấy bận lắm, công việc ở viện bận muốn chết, cậu cũng đừng lúc nào cũng làm phiền anh ấy. Mình cháu đi là được rồi, hay là tiện đường cháu đón luôn Tiểu Diễn về nhé? Chỗ cháu đi làm cách trường em ấy khá gần.”
“Không cần! Lớn bằng ngần ấy rồi còn đưa đón gì nữa, cứ để nó tự về!”
“Vậy được rồi, cậu ơi, đã đến giờ rồi, cháu phải đi làm đây. Buổi tối gặp!”
“Ừ, ừ, cậu cũng lái xe đây, đang lái về nè.”
Lục Ngư cúp máy định đi đánh răng, rửa mặt. Cô vừa xuống giường hai chân mềm nhũn suýt nữa đã khuỵu xuống. Giữa hai đùi còn hơi đau xót, không hiểu tại sao cô bỗng nhớ đến một câu nói của các cụ.
Chó cắn trộm sẽ không sủa.
Nếu lấy xích tròng Tống Tập Mặc ra ngoài, tất cả mọi người từ bà lão tám mươi tám tuổi cho đến bé gái tám tuổi, ai nấy đều thích kiểu người như anh, chắc chắn họ đều khen ngợi anh điển trai, lịch sự lại năng nổ. Bàn về khía cạnh cuộc sống hay sự nghiệp, anh thật sự rất có năng lực, nhưng còn mặt khác thì sao? Trông anh lạnh lùng, hờ hững chẳng thèm thừa thãi một câu với các cô gái, trên thực tế lại cực kỳ biết hành hạ người ta.
Nếu cô nói chuyện này ra ngoài, chưa biết chừng còn bị oán trách rằng có phúc mà không biết hưởng. Chậc!
Cô vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cùng với những dấu vết ở cổ qua gương, quên sạch những ký ức vui sướиɠ tối qua một cách có chọn lọc, hùng hục trang điểm thật đậm.
Sau khi ra ngoài, cô ăn hai ba miếng bữa sáng bày trên bàn, Lục Ngư xách chiếc túi hàng hiệu của mình ra cửa, sau đó lại bất ngờ quay đầu.
“Hôm nay chị mà đi làm muộn là tại hai người đấy!” Ngón tay thon dài lại sạch sẽ của cô xé mở một túi thức ăn cho chó mang ra ban công, vừa nhìn đã thấy đồ ăn và nước đã được đổ đầy trong đĩa, Rio đang ăn cực kỳ vui vẻ.
Thôi được rồi!