Tấn Công Từng Bước

Chương 4.2: Chung giường

Dưới ánh đèn ấm áp chiếu rọi, gương mặt của người đàn ông có một nửa chìm trong bóng tối, nửa còn lại ở ngoài sáng. Nhìn như vậy trông hàng mi anh thon dài, sống mũi cao thẳng, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng rõ nét đến vừa vặn. Không hổ là nam thần năm đó cô mặt dày theo đuổi rất lâu, bây giờ xem ra cô còn phải tự khen ngợi mình.

Tống Tập Mặc ngước mắt, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh đứng đó, không khỏi vén một góc chăn lên ra hiệu bảo cô lên giường.

Lục Ngư vẫn có chút không quen, cô bò lên từ một bên khác của chiếc giường chui tọt vào trong chăn. Tống Tập Mặc buông quyển tạp chí trong tay rồi tiện tay tắt đèn.

“Hai ngày nay em không tiêu tiền.” Lục Ngư vừa nằm xuống đã nghe thấy người bên cạnh nói một câu như vậy, tuy giọng điệu trần thuật nhưng hình như vẫn muốn cô trả lời.

Cô đi phỏng vấn hai ngày liên tiếp, cứ chạy một mạch hai nơi dĩ nhiên không rảnh đi tiêu xài xả láng. Nghĩ tới chuyện phỏng vấn, Lục Ngư cảm thấy mình vẫn nên nói với anh một chút, tuân theo nguyên tắc vợ chồng với nhau nên thành thật trong mọi việc.

Vì thế cô trả lời: “Bởi vì hai ngày nay em đang tìm việc, em đi phỏng vấn làm giáo viên mỹ thuật ở một cơ quan, ngày mai bắt đầu đi làm rồi.”

Có công việc rồi, với tính cách kiêu ngạo của cô cả Lục thế nào cũng phải tiêu sạch tiền lương của mình rồi mới đi quẹt thẻ của anh. Điều này chẳng khác gì việc tiết kiệm tiền, bác sĩ Tống hẳn nên tán thành mới đúng.

Nhưng Lục Ngư đợi mãi mà không thấy anh phản ứng gì, trong căn phòng tối om, cô mở to hai mắt, cuối cùng lại nghe thấy tiếng thở đều đều.

Cô nghển cổ ghé lại gần nhìn, anh cứ thế ngủ mất rồi à? Thế anh đã nghe thấy hay chưa nhỉ?

Chậc, nói cũng như không.

Cô trở mình đắp chăn chưa đầy ba phút đã say giấc nồng, không hề phát hiện người sau lưng vốn đã ngủ cũng trở mình, vòng qua eo thon ôm cô vào lòng, lưng dán lên ngực, cả hai kề vào nhau.

Tống Tập Mặc ngửi hương thơm thoang thoảng trên tóc cô, vùi mặt vào cổ cô hít sâu một hơi.

Người đẹp say giấc hồn nhiên không hay biết, để mặc anh ôm lấy.

Lục Ngư là một con nhím, còn là con nhím có tiền, anh đã lĩnh hội điều này rất nhiều lần mãi đến khi tự trải nghiệm một cách sâu sắc. Nếu không phải nhà họ Lục sa sút, có lẽ cô mãi mãi sẽ không ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Con nhím này còn rất thích tiền, sở thích đó rất lộ liễu không hề che giấu. Cho nên anh có thể biết cô đi đâu, làm gì hoặc mua gì, ngày hôm đó của cô có phong phú hay không qua những tin nhắn báo quẹt thẻ hàng ngày.

Nhưng liên tiếp hai ngày anh không nhận được bất cứ tin nhắn báo chi tiêu nào, kìm lòng không đặng muốn biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau khi hủy bỏ ca phẫu thuật, anh đã thay quần áo lái xe về nhà để xem thử cô... có còn ở đó hay không.