Công ty Công nghệ Thần Ẩn không chuẩn bị một cuộc tiếp đón đặc biệt.
Hôm qua, Trình Lưu đã đề cập với Hạ Bách. Cô nói rằng sẽ có một chương trình đến quay, họ sẽ tránh một bộ phận và có thể sẽ đến tham quan các bộ phận bình thường khác. Nhưng hôm nay Trình Lưu đến đúng lúc bắt đầu giờ làm việc, lại có thêm nhiều người ra vào nên không rảnh ra tiếp bọn họ.
“Đây là đại sảnh của công ty chúng tôi, cần phải qua kiểm tra an ninh thì mới đi vào được.” Trình Lưu giới thiệu với Vân Phỉ.
Ngay khi Vân Phi bước vào và đối mặt với cảnh gần như là khoa học viễn tưởng này, dù có ghét Trình Lưu đi chăng nữa thì lúc này cô ta cũng không giấu được sự kinh ngạc, không phải là Vân Phỉ chưa từng làm phim ngắn có bối cảnh tương tự, nhưng tất cả đều được diễn ra trong bối cảnh phông xanh rồi mới được làm hậu kỳ.
Loại sảnh siêu cao và trống trải này, cộng với việc tuần tra và kiểm tra an ninh bằng robot thông minh thực sự đủ để làm chấn động mọi thứ trước ống kính.
-Em còn tưởng mình vừa du hành đến tương lai đấy các bác.
-Tới đại sảnh, mị chợt hiểu tại sao Công nghệ Thần Ẩn lại all kill mấy năm gần đây.
-Công nghệ để thay đổi tương lai đang ở rất gần!
“Trình tổng.” Một người đàn ông đẹp trai cao lớn đi ra từ cách đó không xa, trên người anh ta mặc một bộ vest cao cấp màu đen và một chiếc đồng hồ mới đắt tiền.
Đạo diễn nhanh chóng ra hiệu cho máy quay đi ra.
“Đây là trợ lý Hạ, hôm nay, chúng tôi sẽ đưa các bạn đi tham quan Công nghệ Thần Ẩn.” Trình Lưu giới thiệu Hạ Bách với khán giả đang xem livestream.
Hạ Bách đi đến bên Trình Lưu, lùi lại một bước, vẫy tay với ống kính và cười nói: “Xin chào mọi người.”
-Wtf, trợ lý Hạ đẹp trai quá!
-Sếp Trình ngày nào đi làm cũng được anh trợ lý đẹp trai như này tháp tùng, nói thật em nghe, chị còn tâm trí để làm việc sao?
-Lầu trên không hiểu roài, có trai xinh gái đẹp thì mới có động lực làm việc!
-Chết tiệt, chiếc đồng hồ trong tay trợ lý Hạ trị giá tới hàng trăm nghìn tệ. Chẳng lẽ nhân viên của Công nghệ Thần Ẩn đều giàu hết sao, hay là chỉ có trợ lý tổng giám đốc?
“Sếp Trình, mọi người đều khen chị và trợ lý Hạ đây là
một cặp.” Vân Phỉ bước vào thang máy, giơ điện thoại di động lên cố ý trêu chọc Trình Lưu, “Tôi cũng nghĩ hai người rất xứng đôi, cách ăn mặc hôm nay còn như đồ cặp vậy.”
Nghe vậy, trong lòng Tiểu Trình tổng bừng lửa giận: Đây là bộ đồ do chính tay crush của tui lựa chọn nha!
Trình Lưu tự trách mình sáng nay đi ra đã không đóng cửa, nếu không cô có thể trắng trợn khoe khoang trên chương trình rằng đây là đồ do hàng xóm chọn cho mình.
Mặc kệ trong lòng đang suy nghĩ gì, trên mặt Trình Lưu không biểu lộ chút cảm xúc nào: “Gần một phần ba công ty đều mặc quần áo màu đen, còn áo khoác của tôi là màu xám, không phải màu đen.”
-Hahaha, Tiểu Trình tổng không hổ xuất thân là giám đốc điều hành của một công ty công nghệ, cổ rất nghiêm túc với số liệu.
-Nhưng Trình tổng và trợ lý Hạ thực sự rất xứng đôi!
Vân Phỉ cố ý đọc nội dung bình luận trên màn hình cho người trong thang máy nghe, camera điện thoại còn nhắm thẳng vào Trình Lưu.
“Mọi người đừng ship lung tung, giống với Vân Phỉ bao năm chỉ yêu thầm một…” Trình Lưu đặt tay lên vai Vân Phỉ, cô chợt cười mỉm, “Tôi cũng có người mình thích.”
Hạ Bách đang đứng phía sau cúi mặt xuống, trên sóng livestream không thấy rõ sắc mặt anh. Hôm nay anh đã đến văn phòng từ sáng sớm, từ lúc livestream bắt đầu là Hạ Bách đã chờ sẵn trước điện thoại.
Chỉ là Hạ Bách không ngờ Trình Lưu sẽ ra sân bằng cách trèo tường từ nhà hàng xóm, cho đến khi bên cạnh có một giọng nam thanh niên truyền đến, trước đó Vân Phỉ đã nói rằng ‘Thiên tài điều hương’ Nhiễm Sơn sống ở nhà bên.
Lúc đầu, Hạ Bách không biết người đó là ai, cũng không tìm được thông tin trên mạng và cũng không có gạch nối nào trên trang web chính thức. Anh cũng tìm kiếm lai lịch của công ty Nhiễm Sơn rồi nhận thấy nó có liên quan đến Quý Mộ Sơn của công ty ô tô Thiên Khải, vì vậy anh đột nhiên nghĩ ra một người.
Người đang tiếp quản Nhiễm Sơn: Quý Triều Chu.
Anh từng nghe đến cái tên này.
Gia tộc của Hạ Bách cũng được coi là có chỗ đứng tại thành phố S, họ thường xuyên bàn luận các tin tức trong giới trên bàn ăn. Chẳng hạn như chị gái anh từng nhắc và nói rằng con trai của Quý Mộ Sơn đã tiếp quản Nhiễm Sơn, chỉ dựa vào một dòng nước hoa đã đẩy doanh thu của công ty tăng lên gấp mấy lần.
Anh mơ hồ nhớ ra lời chị gái nói: xứng đáng là con của Vân Nhiễm và Quý Mộ Sơn, người hội tụ đủ những ưu điểm của cả hai.
Hạ Bách đột nhiên có một linh cảm xấu trong lòng, anh nghĩ đến những bài đăng mà Trình Lưu đăng năm nay, một cái về nước hoa, một cái về nấu nướng và ăn uống với hàng xóm. Anh lập tức bỏ phát sóng trực tiếp và gọi cho chị gái mình.
“Chị ơi, chị có ảnh của Quý Triều Chu không?” Hạ Bách hỏi ngay khi điện thoại có người nhấc máy.
Anh là người nhỏ nhất nhà, chị gái hơn anh hai mươi hai tuổi, cả nhà đều yêu thương, cưng chiều Hạ Bách hết mực.
Nghe lời Hạ Bách hỏi, chị gái nghĩ ngợi rồi đáp: “Quý Mộ Sơn thường không đưa con trai mình đi cùng, chị cũng chẳng có tấm hình nào trong tay. Chỉ từng gặp qua một lần, sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?”
“Trông anh ta có đẹp không?” Hạ Bách hỏi, tay nắm chặt điện thoại.
Nếu là trước đây, Hạ Bách sẽ không bao giờ quan tâ m đến những chuyện như vậy, nhưng Trình Lưu đột nhiên hẹn hò vào nửa năm trước, điều này khiến anh nhớ mãi đến bây giờ, chưa kể dạo gần đây Trình Lưu rất khác thường.
“Quý Triều Chu?” Chị gái của Hạ Bách nói không chút do dự, “Cậu ta đẹp trai lắm, chỉ cần đứng một chỗ là Quý Triều Chu đã có thể khiến mọi thứ trở nên xấu xí, con gái cũng không dám đứng trước mặt cậu ta đâu.”
Hạ Bách: “…” Chị hai chưa nói dối mình bao giờ.
“À đúng rồi.” Chị gái Hạ Bách đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, “Chờ đã, chị nhớ con gái của bạn thân chị đã bí mật chụp ảnh cậu ta vào nửa năm trước nhưng không rõ lắm, chị sẽ tìm lại nhật ký trò chuyện và gửi nó cho em.”
“Vâng.” Hạ Bách cúp máy, chờ chị gái gửi ảnh đến.
Chưa đầy vài phút, chị gái đã gửi một tấm hình sườn mặt mơ hồ lên WeChat. Đó là một thanh niên rất đẹp trai đang đứng trước lan can boong tàu, gió biển cuốn tóc trên trán, tất cả ánh đèn xung quanh dường như đều cách rất xa anh ta.
Hạ Bách nhanh chóng mở ra xem, không khỏi nhíu mày, trong chốc lát còn tưởng rằng người trong ảnh là Uông Hồng Dương, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện khác hẳn, đường nét sườn mặt của Uông Hồng Dương không sắc nét trong trẻo như người này.
Gần như vào lúc này, trái tim của Hạ Bách chìm hẳn xuống. Vì anh nhận thấy bối cảnh của bức ảnh là bữa tiệc du thuyền cách đây sáu tháng trước.
Góc chụp này… Hạ Bách nhớ ra trong bữa tiệc nửa năm trước, anh đã từng chào hỏi với cô gái đứng đằng sau Trình Lưu. Cô gái đó là con gái một người bạn thân của chị gái anh, nhỏ hơn anh vài tuổi và lúc ấy đúng là cô ta đã chụp ảnh bằng điện thoại.
Giờ nghĩ lại mới thấy chỗ Quý Triều Chu đứng rõ ràng là nơi Uông Hồng Dương ngồi sau đó.
Hạ Bách đã đoán ra một khả năng:
Trình Lưu… nhận lầm người?
Vì cô ấy phát hiện ra sai lầm của mình nên đã trực tiếp chia tay Uông Hồng Dương và dọn đến nhà mới sống bên cạnh Quý Triều Chu?
Nghĩ đến khả năng này, Hạ Bách khó có thể ngồi yên.
Khi anh mở lại livestream một lần nữa, Trình Lưu đang ngồi trong xe trả lời câu hỏi từ Vân Phỉ, không khác mấy so với mọi khi.
Hạ Bách thoát ra ngoài, tìm đoạn phát lại, bật từ chỗ Trình Lưu bắt đầu xuất hiện. Xem đi xem lại mấy lần vẫn không nhìn ra được cảm xúc khác lạ nào từ trên mặt cô, vẫn là vẻ không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Mình hiểu lầm sao?
Khi đi thang máy xuống đón Trình Lưu và ê kíp chương trình, Hạ Bách càng quyết tâm tìm cơ hội đến nhà mới của Trình Lưu. Nhưng không ngờ lại chính tai nghe thấy Trình Lưu phát ngôn như vậy.
Hạ Bách siết chặt tay: Cô ấy nói thích người khác?
Những lời tương tự cũng được phát trực tiếp trong phòng khách của biệt thự vào lúc này, Quý Triều Chu dường như đang nhìn Trình Lưu qua ống kính.
Trong khoảnh khắc, anh luôn cảm thấy trong lời nói của cô có cái gì đó.
Người mà Trình Lưu thích… là cùng một người?
Quý Triều Chu sững sờ một lúc, sau đó đột ngột thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, đặt điện thoại di động lên bàn cà phê, vội vàng đi làm nước hoa để kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Bên kia, Trình Lưu tiếp tục đưa Vân Phỉ và đội ngũ chương trình đi thăm trụ sở công ty Thần Ẩn, Hạ Bách cứ đi theo phía sau nhưng không phát ra tiếng động.
Những khán giả theo dõi trực tiếp cũng theo ống kính để tham quan, và mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào những sản phẩm công nghệ của Thần Ẩn.
Tuy nhiên, lúc này bức ảnh trèo tường sáng sớm của người sáng lập Thần Ẩn đã được lan truyền. Với sự trợ giúp của các tài khoản marketing, nó đã thành công xuất hiện trên hot search:
Tổng giám đốc Công nghệ Thần Ẩn trèo tường
Sếp tổng bắt đầu ngày mới bằng cách trèo tường
Vài giờ sau, với mức độ phổ biến ngày càng tăng, các meme về cảnh Tiểu Trình tổng ngồi xổm trên tường đã được cắt ra:
[Mấy người nói gì? Tiểu Trình tổng ngồi đây từ sáng.jpg]
[Keke, bị tui phát hiện rồi chứ giề! Tiểu Trình tổng ngồi đây từ sáng.jpg]
Ngược lại Vân Phỉ chỉ có một cái meme ngắn gọn rõ ràng, thậm chí không thêm chữ nào. Đó là khuôn mặt sợ hãi đến mức suýt đánh rơi điện thoại, kèm theo đó là môi đỏ váy đỏ, một không khí hoan hỉ khó nói nên lời.
Lý Đông – người đã thành công lấy lại địa vị trong gia đình vì từ chối lên chương trình, lúc này đang hăng hái đấm chân cho bà xã và thỉnh thoảng đút dưa hấu cho nóc nhà ăn.
Dương Phồn Ngọc lướt điện thoại, tìm đến hot search, suýt chút nữa bị mắc nghẹn bởi miếng dưa hấu trong miệng: “Cái cô Tiểu Trình tổng này…”
“Sao?” Lý Đông ngước lên hỏi, ông nhớ hôm nay là ngày Trình Lưu ghi hình chương trình.
“Đứng đầu bảng hot search rồi.” Dương Phồn Ngọc tự cho là mình hiểu nhiều biết rộng nhưng vẫn không bằng người trẻ tuổi.
Lý Đông chen vào nhìn điện thoại của vợ: “Cô ấy cầu hôn bạn trai à? Có phải khán giả bị sốc trước gương mặt của cô ấy không?”
“Anh nói cái này hả?” Dương Phồn Ngọc đưa điện thoại cho chồng.
Lý Đông nhận lấy, lập tức trợn to hai mắt: “Không hổ là Tiểu Trình tổng, chơi ngông đấy!”
Tâm hồn ông chú nhiều chuyện đang cháy hừng hực, Lý Đông với lấy cái điện thoại, tìm ra vô số meme mới ra lò của Tiểu Trình tổng. Sau đó lại đi buôn dưa lê bán dưa chuột với những người khác, khi tìm được cơ hội thích hợp sẽ tung ra meme vừa lưu, nếu được ai hỏi đến sẽ phổ cập kiến thức về nguồn gốc của đống meme kia.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, Lý Đông chỉ sợ thiên hạ không loạn nên đã đi đến vòng bạn bè, gào thét để mọi người đi cổ vũ cho Tiểu Trình tổng.
Thế giới của những ông chú trung niên thành đạt thật nhàm chán.
Khi Quý Mộ Sơn lướt đến bài đăng này, ông vừa kết thúc một cuộc họp, thực ra ông đang muốn tìm ra dấu vết của con trai từ những bài đăng của Trình Lưu. Kết quả lại bắt gặp Lý Đông đăng hình trong vòng bạn bè.
Quý Mộ Sơn không đui, rõ ràng là Trình Lưu đã trèo qua tường nhà con trai ông.
Có cửa không đi, trèo tường làm chi?
Quý Mộ Sơn rất không hài lòng với Trình Lưu, theo sự quảng cáo từ Lý Đông, ông đã thành công tìm thấy chương trình livestream và bật phát lại.
Sau đó còn nghe thấy giọng nói của con trai mình.
Quý Mộ Sơn: “…”
Rốt cuộc Trình Lưu dùng phương pháp gì mà chỉ trong thời gian ngắn, cô ta đã có thể kết thân với Triều Chu?
Khi cảm xúc đã nguôi ngoai, Quý Mộ Sơn cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Vân Phỉ bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị hằn lên sự giận dữ. Ông nhìn ra Vân Phỉ cố tình làm vậy.
Quý Mộ Sơn không can thiệp vào chuyện của con cháu, nhưng ông không thích con trai mình bị người khác toan tính. Cho dù đối phương là con nuôi của Vân Sắt.
Ông rời khỏi công ty, đi thẳng đến gặp Vân Sắt và để bà xem đoạn livestream kia.
“Triều Chu không thích Vân Phỉ.” Quý Mộ Sơn đứng đối diện với Vân Sắt, “Đừng để con bé làm việc nhỏ đó nữa, nếu không làng giải trí cũng không chứa nó được nữa.”
Vân Sắt giơ tay nhấn giữ thanh tiến trình video, kéo lại lần nữa rồi nói: “Chuyện về Vân Phỉ, tôi sẽ cảnh cáo nó, nhưng Trình Lưu cũng không thích hợp với Triều Chu.”
Vết hằn trên mặt Quý Mộ Sơn càng thêm sâu: “Liên quan gì đến Trình Lưu?”
Vân Sắt chợt giễu cợt: “Nhìn con bé đó tôi lại nhớ đến anh.”