Hạ Sở Hinh ngồi bên cạnh người phụ nữ trung tuổi có thân hình béo phì đen nhánh mặt đầy nếp nhăn, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào bố cô, miệng nói ra những lời không mấy sạch sẽ:
- Thân thể cao to, cơ bắp rắn chắc tràn ngập lực lượng, khuôn mặt cũng có đường nét rõ ràng, nhìn dưới háng kìa, phồng lớn, mỗi lần cuốc ruộng đều lắc trái lắc phải đột cả quần ra, chắc chắn là lớn lắm cho xem.
Cô há miệng thở dốc, mắt đẹp không khống chế được mà nhìn theo từng nơi mà bà ta đang đánh giá, không biết vì sao mà càng quan sát càng thấy đúng như bà ta nói, bố cô khỏe khoắn đẹp trai và có khoai rất to.
Hạ Viêm đang làm ruộng, chỉ vì trong nhà có mỗi hai bố con nên không đủ sức người để làm nhanh.
Nắng chang chang chiếu lên người Hạ Viêm, chốc chốc mồ hôi lại chảy xuống mặt rơi xuống đồng ruộng. Ông là một người đàn ông vô cùng có mị lực, bao nhiêu người đàn bà nhòm ngó, tiếc là ông đã nói không muốn cưới vợ, muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái mà thôi.
Bà Liễu chẹp miệng, than thở:
- Cần gì phải làm vợ chồng, chỉ cần được Hạ Viêm đυ. một lần cũng đủ mãn nguyện rồi.
Hạ Sở Hinh nuốt nước bọt, cô nhỏ giọng nói:
- Bà Liễu, bà không sợ ông Liễu tức giận ư?
Thôn của bọn họ ở vùng sâu vùng xa, người trẻ đi gần hết, chỉ còn người già là ở lại, mà trong số người rời đi đó phần lớn là những người phụ nữ trẻ, vì thế nên thôn thiếu vợ lắm, nhiều nhà còn cưới cùng một vợ ý chứ, hoặc là anh em cùng chung một vợ cũng có.
Mà Hạ Sở Hinh chính là mục tiêu của phần lớn trai tráng trong thôn, cô không phải xuống đất, lại được bố nuôi ăn no ăn ngon, thành ra da dẻ trắng trẻo non mịn trước đột sau kiều vô cùng quến rũ.
Cô còn bị trai hàng xóm cởϊ qυầи khoe chim đòi sàm sỡ rồi cơ, may là Hạ Viêm như cây đại thụ chống sau lưng cô, dọa đám đó chạy hú hồn, trừ phi cô nguyện ý hoặc bố cô mất, không thì chẳng ai dám cưỡиɠ ɧϊếp cô đâu.
Bà Liễu cười nhe hàm răng vàng chóe, mặt nhăn tít:
- Lão chồng không được từ lâu rồi, giờ bà muốn tìm người khác thì làm sao? Ông ta dám tức giận chắc?
Nhìn Hạ Sở Hinh từ trên xuống dưới, đột nhiên bà nghĩ ra cái gì đó, nham nhở da^ʍ dê:
- Sở Hinh này, ở với bố mười mấy năm, cháu đã thấy côn ŧᏂịŧ của ông ấy bao giờ chưa? Có to dài hay không? Bà bảo này, với thân thể căng tràn của cháu sao cháu không thử ăn mặc hở hang cho ông ấy nhìn thử? Có khi côn ŧᏂịŧ cẩng lên, cháu được hưởng năng lực mạnh mẽ của bố mình ở trên giường đấy!
Cô giật bắn mình, mặt đỏ rực, hoảng loạn lui mông ra sau, lắp bắp trả lời:
- Bà Liễu bà nói gì vậy, cháu là con của bố mà, không thể đâu không thể đâu...
Bà ta dơ bàn tay bẩn của mình lên, nắm ngực to của cô mà bóp vài cái:
- Sao không thể? Đàn ông đυ. đàn bà là chuyện đương nhiên trên đời, cháu cứ thử xem xem, mặc quần ngắn vào, áo xệ xuống, thỉnh thoảng cọ cọ vào người bố mình xem sao, chắc chắn ông ấy sẽ đυ. cháu luôn!
Hạ Sở Hinh hất tay bà ta ra, lắc đầu loạn lên, loạng choạng đứng dậy rồi chạy một mạch về nhà.