Nhận Lấy Khoái Lạc Sau Khi Thôi Miên

Chương 21

"Thầy giáo là đàn ông, đương nhiên không cần phải che đầṳ ѵú và âʍ ɦộ. Cho học sinh xem còn có thể giúp các em hiểu kiến

thức tốt hơn. Bạn trai tôi rất hiểu chuyện, nhất định anh ấy sẽ hiểu." Nói xong, mặc dù thầy Thẩm đang làm động tác lộ ngực dâʍ đãиɠ, nhưng khi nghĩ đến bạn trai của mình, nhưng trên mặt thầy lại bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.

"Hừ... Thẩm lão sư thật đúng là tận tâm." Lục Tục nghiến răng nghiến lợi nói tiếp tục cọ xát một lúc lâu. Phải thuyết phục rất lâu thầy Thẩm mới đồng ý cùng hắn chơi trò thôi miên gia sư, nhưng cậu đã thỏa hiệp nội dung thôi miên phải để cho Thẩm Thanh Viễn tự quyết định, bây giờ cậu cũng chỉ có thể ghen tuông trong im lặng. Hừm, đồng cảm kiểu gì, ông đây không đủ đồng cảm.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục tiết học.” Thẩm Thanh Viễn cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi được cọ xát, không biết vì sao cậu học sinh ngoan ngoãn này đột nhiên lại có chút tức giận, đành dựa theo nội dung khóa học mà tiếp tục dạy: “Sau đây là để bạn học Lục dùng dươиɠ ѵậŧ làʍ t̠ìиɦ với âʍ ɦộ của tôi."

Hắn cầm dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của Lục Tục đút vào lỗ nữ huyệt của mình, cự vật to lớn đút vào thật mạnh, đâm vào sâu trong lỗ huyệt nữ nhân một cách không thương tiếc, thậm chí còn chạm đến miệng tử ©υиɠ.

"Ahh!... Học sinh Lục làʍ t̠ìиɦ sâu quá, đâm thẳng vào tử ©υиɠ của thầy giáo... Huh... Thoải mái quá..."

Lục Tục cởi bỏ bộ đồng phục thủy thủ của hắn, chỉ để Thẩm Thanh Viễn mặc đồ lót khiêu da^ʍ cùng nhau bước ra ngoài.

Đột ngột thay đổi tư thế, Thẩm Thanh Viễn chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ bị nuốt vào sâu hơn, bụng dưới có dấu vết rõ ràng, vừa đi xuống cầu thang, Lục Tục vừa dùng lực đẩy vào rú ra dươиɠ ѵậŧ theo từng bước chân. Thẩm Thanh Viễn chỉ cảm thấy miệng tử ©υиɠ của mình như bị bóp nghẹt. Dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm vào hắn không thương tiếc, mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, hắn kêu lên một tiếng cầu xin tha thứ: "Ư… ô... Đừng vào sâu nữa... Bụng của thầy đã biến thành hình dươиɠ ѵậŧ rồi... Ưm Ưʍ... Ahh... Tử ©υиɠ của thầy giáo sắp mở ra rồi... Dươиɠ ѵậŧ to lớn chuẩn bị... Đút vào tử ©υиɠ rồi . . . Haha..."

Nữ chủ nhân nhìn thấy họ đi xuống liền lập tức đến chào hỏi, niềm nở cười nói: "Thầy Thẩm và A Tục học tập thật chăm chỉ. Hai người có muốn đến ăn một ít trái cây không, tôi vừa định mang lên phòng cho hai người. Nhưng dù sao học ở phòng khách cũng tốt mà, mọi người vừa có thể thuận tiện nhìn, hiệu quả học tập chắc chắn cao hơn."

Thẩm Thanh Viễn cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng do hắn không quen với sự nhiệt tình của bà chủ nhà.

Lục Tục ngồi trên ghế sô pha, ôm Thẩm Thanh Viễn trong vòng tay, để hắn mở rộng đùi hung hăng tiến mạnh vào, tử ©υиɠ sớm đã bị tước vũ khí đầu hàng, để qυყ đầυ đút vào bên trong mềm mại ướt sũng.

Lục Tục bắt đầu chơi đùa với bộ ngực của hắn một cách không thương, nhào nặn núʍ ѵú của Thẩm Thanh Viễn trước mặt bà chủ, cười nói: "Có lẽ tốt hơn là thêm một ít sữa vào trái cây. Bây giờ vừa có một con bò sữa cái dâʍ đãиɠ, chúng ta hay là để nó sản xuất một ít sữa tươi."

Bà chủ gật đầu lia lịa, cười nói: "Vậy thì thầy Thẩm, vất vả cho thầy rồi."

Thẩm Thanh Viễn bị kɧoáı ©ảʍ nhân đôi làm cho giật mình, có chút khó khăn đáp: "Hả... Ừm... Được rồi... Đừng khách sáo, cứ dùng sữa của tôi... Ăn trái cây đi..."