Nhận Lấy Khoái Lạc Sau Khi Thôi Miên

Chương 12

Nữ huyệt phía dưới sớm đã bị những ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© mà sinh ra cảm giác trống rỗng khó chịu. Miệng huyệt cũng bất mãn co rút lại. Từ Mục trong gương nhìn hoa huyệt nữ nhân của mình, duỗi ra ngón tay chậm rãi đút vào, bàn tay to năm xưa mang bóng rổ ngang dọc sân đấu hung hăng đút vào trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến Từ Mục rêи ɾỉ.

Hắn ta dùng kinh nghiệm có được với bạn gái cũ để chơi với âʍ ɦộ nữ giới của mình, âʍ ѵậŧ giấu kín bị hai ngón tay bắt được liên tục chà xát, sự cọ xát thô bạo này khiến âʍ ѵậŧ nhỏ cương cứng và đỏ ửng. Giọng nói vốn trầm thấp nam tính của vận động viên thể thao phát ra những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, đầy ủy mị.

m hộ của nữ nhân quá nhạy cảm, dưới sự đùa giỡn của Từ Mục nhanh chóng buôn vũ khí đầu hàng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra phun lên mặt gương, bụng dưới của Từ Mục cũng từ từ buông lỏng. Nướ© ŧıểυ tích tụ cả buổi chiều phun ra dữ dội, một phần làm ướt gương, một phần chảy từ đùi rơi xuống sàn, Từ Mục đầu óc bị kɧoáı ©ảʍ làm cho choáng váng, yếu ớt ngồi dưới đất, nướ© ŧıểυ lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠ còn tại hạ thân phun ra ào ạt.

Đợi đến khi mấy cậu bạn cùng phòng cùng nhau quay trở lại, Lý Triết Viễn có chút kỳ quái hỏi Từ Mục:" Đội trưởng, tớ vừa vào phòng vệ sinh trong kí túc, còn có chút mùi, có phải cậu vừa rồi nóng trong người, thấy cậu uống nhiều nước mà mùi nướ© ŧıểυ còn nồng như vậy ha ha ha…”

Hai người bạn cùng phòng còn lại mắng: "Hả? Thằng nhóc này còn dám trêu chọc đội trưởng? Nói không chừng đội trưởng là bởi vì cuộc thi sắp tới đây có chút nôn nóng a..."

"Đều là đàn ông với nhau, không lẽ cậu đi tiểu mà không tɧẩʍ ɖυ à?"

Từ Mục ngồi ở trước bàn đọc sách, chỉ cười không đáp, chỉ có phía dưới quần thể thao, âʍ ɦộ bị chơi đến đỏ cả lên, bụng dưới cũng vì uống nước mà căng phồng, che đậy sự thật dâʍ đãиɠ của hắn.

Kể từ khi phá trinh tiết của Thẩm Thanh Viễn, Lục Tục có được một người vợ dâʍ đãиɠ như mong muốn, cậu ít khi về ký túc xá mà hầu hết thời gian đều trực tiếp sống với Thẩm Thanh Viễn. Khi rảnh rỗi không có việc gì liền làʍ t̠ìиɦ với vợ, cả hai người dưới sự trợ giúp của hệ thống cũng cực kì sung sức, Thẩm Thanh Viễn thường xuyên bị Lục Tục làʍ t̠ìиɦ, trên khuôn mặt cũng dần lộ rõ vẻ dâʍ ɖu͙©.

Thứ sáu tuần này, Lục Tục không có tiết học, liền chuẩn bị đem vợ ra tiếp tục giao hoan.

Lục Tục vẫn thích để Thẩm Thanh Viễn mặc áo sơ mi và quần tây ra ngoài, trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng bên trong từ lâu đã biến hắn thành một con điếm dâʍ đãиɠ. Thẩm Thanh Viễn mặc bộ nội y gợi cảm, dùng áo nịt ngực quấn bộ ngực khủng của mình, mặc tã cho âʍ ɦộ ướŧ áŧ dâʍ ŧᏂủy̠, quấn chiếc quần bó sát vào cặp mông căng tròn, sau đó mặc áo sơ mi và quần tây. Cùng với sự thờ ơ thường ngày của giáo sư Thẩm, hắn tuy ngoài mặt bày ra vẻ cao cao tại thượng, khiêm nhường tiết chế nhưng thực chất bên trong lại vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Hôm nay Lục Tục định dẫn Thẩm Thanh Viễn đến bể bơi của trường để bơi, tuy nói là bơi nhưng thực ra Lục Tục nóng lòng muốn làʍ t̠ìиɦ với vợ dưới nước.

Họ đến bể bơi vào buổi chiều, Lục Tục cùng Thẩm Thanh Viễn tách nhau ra cùng tiền vào bể, cậu phải đi trước để sắp xếp hệ thống thôi miên.

Khi Thẩm Thanh viễn bước vào bể bơi, hắn tình cờ gặp một nhóm sinh viên cũng chuẩn bị học bơi tại đây, một số sinh viên tỏng đó còn học trong lớp toán cao của hắn, vẫy tay chào hỏi. Hắn vừa đứng đắn chào hỏi, phía dưới đã sớm âm thầm chảy nước… Liệu chút nữa Lục Tục có muốn làʍ t̠ìиɦ với hắn trước mặt nhiều sinh viên như vậy không, có phải quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi không? Tuy trong lòng xấu hổ nghĩ như vậy, nhưng thân thể Thẩm Thanh Viễn lại thành thật trở nên hưng phấn.

Ưʍ... Thực sự muốn... Muốn đem âʍ ɦộ đĩ thõa và cặρ √υ' bày ra ngoài…

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng giáo sư Thẩm trong bộ vest và đôi giày da vẫn bước vào phòng thay đồ mà không quay đầu lại.

Vừa vào phòng thay quần áo, một đôi bàn tay to lớn liền ôm lấy eo của hắn, đem hắn kéo vào trong góc hẹp của phòng thay quần áo.

Lục Tục ghé sát tai hắn thì thầm: "Vợ à… Em mặc com lê nhìn thật quyến rũ a."

Thẩm Thanh Viễn vẫn chưa quen với cách tán tỉnh thẳng thừng của cậu, khuôn mặt trắng nõn của hắn bắt đầu đỏ bừng.

Lục Tục nhân cơ hội hôn hắn, đem bàn tay của hắn cho vào trong chỗ nóng bỏng của mình: "Thầy Thẩm, giúp em sờ một cái."

Thẩm Thanh Viễn không nhịn được cách cậu một bên gọi mình là thầy giáo, một bên còn nũng nịu, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì nhưng vẫn giúp cậu thủ da^ʍ. Mặc dù tay chân rất vụng về nhưng lại khiến Lục Tục vừa ý.

Thanh âm khàn khàn của Lục Tục lúc này mới vang lên: "Thầy Thẩm, để em giúp thầy cởϊ qυầи áo." Thẩm Thanh Viễn chưa kịp trả lời, bàn tay Lục Tục không an phận đã bắt đầu di chuyển, đem âu phục cùng cúc áo sơ mi lần lượt cởi xuống. Chiếc áo nịt ngực quấn chặt bị lộ ra ngoài, cái nịt ngực màu đen do hệ thống sản xuất này khó có thể ôm trọn cặρ √υ' to với cơ ngục phát triển như vậy. Sau khi Lục Tục cởϊ áσ ngực ra, bộ ngực trắng nõn như thỏ trắng lộ ra ngoài, Lục Tục nhân cơ hội ngậm lấy một đầu nhũ hoa, dùng đầu lưỡi trêu chọc, mơ hồ nói: "Anh giúp vợ xoa bóp đầṳ ѵú."