Nhận Lấy Khoái Lạc Sau Khi Thôi Miên

Chương 6

Thẩm Thanh Viễn cau mày nhìn cậu, hồi lâu không nói lời nào, chỉ hơi thở hổn hển, giống như

đang phải đấu tranh tâm lý vậy. Lục Tục không dám cử động, như đang đợi hắn đích thân phán xét vậy.

"... Chúng ta cùng nhau giải quyết đi."

Đôi mắt Lục Tục sáng lên trong giây lát, dù gì cậu cũng không phải chính nhân quân tử, cậu thực sự cũng ham muốn.

Lục Tục giống như một con sói nhỏ lao tới nhanh như tên đạn, hung hăng ôm lấy Thẩm Thanh Viễn: “ Thẩm Thanh Viễn, thật sự có thể sao?”

Dường như chỉ là hỏi cho có,

Thẩm Thanh Viễn còn chưa kịp đưa ra câu trả lời khẳng định, Lục Tục đã bá đạo chặn môi hắn lại, nụ hôn vừa uy hϊếp vừa vụng về, vừa thâm sâu vừa nóng vôi, như muốn một ngụm ăn tươi nuốt sống hắn.

Qua lớp áo, Thẩm Thanh Viễn có thể cảm nhận được hơi nóng từ đôi bàn tay to lớn kia, hắn nhẹ nhàng cởϊ áσ sơ mi và quần dài, sờ soạng thân thể, giống như một viên kẹo ngon sắp tan chảy, tiếp đó liền bị dã nhân ăn sạch.

Tất nhiên, trong phòng tổng thống có chất bôi trơn và bαo ©αo sυ, Lục Tục ban đầu còn có chút vụng về, nhưng vốn dĩ đàn ông rất thông thạo trong việc này, Lục Tục vì vậy rất nhanh đã quen với chúng.

Cậu vừa hôn nhẹ lên cổ Thẩm Thanh Viễn, vừa dùng tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn, Thẩm Thanh Viễn bình thường không thèm để ý đến ham muốn thể xác của bản thân. Dươиɠ ѵậŧ đã tiết chế trong một thời gian dài, nay lại được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi thuốc kí©ɧ ɖụ© trở nên hưng phấn gấp đôi, liền không ngừng tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Giáo sư Thẩm... Thoải mái không ?"

"Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã không khỏi động lòng."

"Lần thứ hai nhìn thấy anh, tôi đã không muốn buông tay."

Lục Tục vừa hôn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Thanh Viễn, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Thẩm Thanh Viễn không kìm được xuất tinh, hắn gần như chưa từng cảm thấy hưng phấn như vậy bao giờ, lúc này đầu óc gần như trống rỗng. Người đàn ông ngày thường thanh tâm quả dục lúc này ở trên giường bày ra dáng vẻ có đôi chút đáng thương.

Một bên não của Lục Tục là tình yêu không thể kìm nén, còn bên kia là du͙© vọиɠ chiếm hữu cuồng nộ, cậu nhúng ngón tay vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ do Thẩm Thanh Viễn xuất ra rồi từ từ xoa nắn lỗ nhỏ của Thẩm Thanh Viễn, huyệt đạo của hắn có màu hồng trông rất mê người, dáng vẻ trẻ trung khả ái, nơi Lục Tục xoa nắn bắt đầu mềm nhũn từ từ mở miệng ra, Lục Tục vươn một ngón tay nhàn nhạt đâm tiến vào, khiến Thẩm Thanh Viễn không kìm được thở dốc.

"Thật kì lạ..."

“Sẽ rất thoải mái.” Lục Tục cho thêm một ngón tay vào, cẩn thận mở rộng âʍ ɦộ, vừa dùng miệng liếʍ lấy hạt đậu hồng mật trên ngực Thẩm Thanh Viễn: “Vợ anh thơm quá, thực sự muốn liếʍ đầṳ ѵú của em để em có thể ngửi thấy mùi thơm của anh trên khắp cơ thể, để cho mọi người biết rằng đây là người vợ dâʍ đãиɠ của anh."

“!” Thẩm Thanh Viễn nghe ở đâu ra kiểu nói chuyện dụ dỗ này, khẽ đẩy ngực cậu để cậu không chạm vào ngực hắn nữa, cảm giác kỳ lạ khiến hắn có chút bất lực. Chút sức lực này hoàn toàn không đẩy được Lục Tục ra, Lục Tục cảm thấy hơi buồn cười, nhưng ngón tay và đầu lưỡi của cậu vẫn tiếp tục bá đạo liếʍ mυ'ŧ trên cơ thể Thẩm Thanh Viễn.

Ngón tay vào sâu tựa như sờ vào chỗ nhô ra nhỏ, Thẩm Thanh Viễn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức rên lên một tiếng, Lục Tục xấu xa tiếp tục tấn công vào chỗ đó.

"Đừng chạm vào… Nơi đó làm sao có thể... Ừm… Cảm giác kì lạ quá..."

“Vợ à, ngón tay chọc vào hạt đậu nhỏ của em, thoải mái đến chảy cả nước…” Lục Tục lại đút thêm một ngón tay vào, xoa bóp chỗ sưng nhỏ:

“Thật sự không muốn sao?”

"A! . . . Không được. . . Đừng sờ nữa. . ."

"Được rồi."

Thẩm Thanh Viễn rơm rớm nước mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông kia lại ngoan ngoãn dừng động tác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt đột nhiên dừng lại, hậu huyệt đang mở ra đột nhiên mất đi sự lấp đầy, nhất thời có chút trống rỗng.

“Chỉ ngón tay thôi thì không đủ, người anh em của anh đã cương cứng từ lâu rồi.” Cự vật nóng bỏng bất ngờ chạm vào lỗ huyệt của Thẩm Thanh Viễn, hắn sợ hãi co rút lại, Lục Tục cúi xuống hôn lên mắt hắn một cách yêu thương , thì thầm: " Đôi mắt của vợ thật đẹp, giống như một mảnh hổ phách kinh diễm, đôi mắt đẫm lệ này khiến chồng thật khó xử, anh cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, để giáo sư Thẩm thoải mái một lúc rồi, bây giờ đến lượt Giáo sư Thẩm báo đáp anh."

Người anh em của Lục Tục nghịch miệng huyệt đạo một lúc, phía ngoài miệng liền mềm nhũn rỉ nước ra, dươиɠ ѵậŧ Lục Tục không chần chừ liền xông vào, khiến Thẩm Thanh Viễn đau đến không nhịn được kêu lên: “Cái gì vậy...?! To. . . To quá. . . . . ."

Cự vật lớn được bao bọc trong hoa huyệt mềm mại, càng phồng lên hưng phấn, một lúc sau đã quen dần, Lục Tục bắt đầu đâm vào thật sâu, không ngừng chuyển động, Thẩm Thanh Viễn như con thuyền chao đảo trong bão, chỉ có thể trôi theo nó một cách bất lực.

Lục Tục dần dần tìm được điểm mẫn cảm của Thẩm Thanh Viễn, dùng sức hướng vào điểm đó chín nông một sâu, âʍ ɦộ của Thẩm Thanh Viễn lần lượt bị cự vật quấn chặt lấy, hoa huyệt bắt đầu không theo ý muốn của chủ nhân, ruột gan như bị thiêu đốt, cái miệng nhỏ vẫn như cũ không ngừng mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ.

“Cái miệng nhỏ của vợ thật sự rất thoải mái, mềm mại, nóng bỏng lại tham ăn, anh ước gì mình sẽ không bao giờ ra ngoài.” Lục Tục mở hai cánh tay đang vô thức che mặt của Thẩm Thanh Viễn ra, trêu chọc nói. Nhưng Thẩm Thanh Viễn đã thẹn thùng đỏ mặt, nước mắt lưng tròng,đáng thương cắn chặt môi, hắn thật sự không muốn thừa nhận, kỳ thực mình cũng rất thoải mái. Thẩm Thanh Viễn cau mày nhìn cậu, hồi lâu không nói lời nào, chỉ hơi thở hổn hển, giống như đang phải đấu tranh tâm lý vậy. Lục Tục không dám cử động, như đang đợi hắn đích thân phán xét vậy.