Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận

Chương 4

Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 004 |

[ Đồ tang? Phụt ha ha ha chắc tui vào nhầm kênh rồi? Nam nhị à anh hài thật đấy! ]

[ Tui cười đau cả ruột luôn này, bộ này không phải là ngược luyến tình thâm à sao lại thành tấu hài rồi?!! ]

[ Vừa nãy mị còn giận đến cắn chăn, giờ cái chăn đó đã bị đá xuống dưới giường rồi kakaka... ]

Mí mắt của Lục hoàng tử giật nhẹ, khi hai chữ "đồ tang" xuất hiện, hắn suýt nữa nhảy dựng lên!

Cái quái gì vậy?!! Lẽ nào quyển thoại bản mấy cổ nói chính là những gì họ đang trải qua?!

Sao có thể chứ?!!

Ngay khi đầu óc của Lục hoàng tử hỗn loạn, một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên: "Nữ nhân phóng đãng này, ta chỉ vắng mặt có một lát thôi mà cô đã lén ta câu tam đáp tứ rồi!"

Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Lục hoàng tử nhướn mày lên, rồi như là ghét bỏ nhìn về phía nó phát ra.

Quả nhiên, chính là Tam hoàng huynh bị thần kinh của hắn.

[ Á đù! Nam chính tới kìa? Hắn nhất định sẽ hiểu lầm! Nữ chính tới công chiện với hắn rồi... ]

[ Hắn có hiểu lầm hay không kệ xác hắn chứ, mị là mị chỉ muốn gõ lủng cái đầu chó của hắn thôi, lúc cần hắn hắn không có mặt, giờ chạy tới truy cứu mấy chuyện này, não có bệnh hả! ]

[ Hahaha đầu chó, bà nhắc tui mới nhớ, nam chính giống y như con chó điên gặp ai cũng cắn á... ]

"Phụt——" Nghe được từ chó điên, Lục hoàng tử không nhịn được bật cười, âm thanh này lập tức hấp dẫn ánh mắt của Tam hoàng tử.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Lục hoàng tử cơn tức của Tam hoàng tử liền tăng vụt lên, nhưng vì giữ được hình tượng bên ngoài của mình, Tam hoàng tử chỉ có thể tạm thời đè xuống, giấu dao trong lời: "Lão Lục, từ nhỏ ngươi đã thích tranh giành với ta, hiện tại cũng chả thay đổi gì! Nữ nhân của ta cũng dám động vào..."

Ha hả, cũng vờ vịt ra ngô ra khoai đó chứ, nhưng hai ta biết nhau quá mà, chẳng lẽ ta còn không rõ bản chất của ngươi sao? Qυầи ɭóŧ đã sớm bị ta lột sạch!

Lục hoàng tử vỗ tay đứng dậy, dùng thần thái ngồi trên ngôi cao nhìn xuống đáp: "Lời này của Tam hoàng huynh cũng bá đạo quá rồi đó? Nữ nhân của ngài? Sao ta không nghe nói gần đây phủ của ngài có nạp trắc phi? Cho dù ta không có tình cảm gì với cô ta, nhưng nhìn thấy ngài vô lý như vậy ta cũng không thể im lặng được!"

[ Woah woah! Yêu nam nhị chết mất! Nam nhị nói giúp cho nữ chính kìa, nói không chừng là nhất kiến chung tình với nữ chính đó! ]

[ Đừng có nói bậy, ảnh nói mình không thích nữ chính mà... ]

[ Chưa chắc đâu nha, tui thấy nam nhị hẳn là thích nữ chính á. ]

Lục hoàng tử:...

Không, mấy cô nghĩ nhiều quá rồi, ta chẳng qua là tìm lý do chửi hắn thôi, tưởng tượng bay xa như vậy có ổn không đó?

Tam hoàng tử cười nhạo: "Trắc phi?"

Nói xong khinh thường nhìn thiếu nữ một cái, sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt còn run nhè nhẹ.

"Nàng xứng làm trắc phi sao? Chẳng qua là một nha đầu thông phòng mà thôi, ngươi đề cao nàng quá rồi!"

[ Giựn giựn giựn giựn! ]

[ A, tra nam! Muốn xem hỏa táng tràng, nghìn vạn lần đừng tha thứ hắn! He~tui! Không biết xấu hổ! ]

Nghe được câu cuối cùng, Lục hoàng tử suýt nữa không nhịn được bật cười, thường ngày không phải là ngang phè phè à? Sao lần này lại kèm thêm giai điệu thế?

Hắn cố kiềm lại biểu cảm của mình, nhưng ai cũng thấy được ánh mắt ghét bỏ ấy: "Ờ! Hóa ra là ta lầm à! Sao ta có thể theo kịp suy nghĩ của Tam hoàng huynh chứ? Ta làm người thành thật, rác rưởi như Tam hoàng huynh là mặt hàng hiếm có, một người ngây thơ như ta đâu làm ra được chuyện vô liêm sĩ như ngài..."

[... ]

[... ]

[???? ]

[ Bịch! Xin lỗi, dưa của tui rớt rồi... ]

[ Tui đặc biệt thoát ra coi lại giới thiệu, là ngược văn không sai. Chỉ là... Nam nhị à sao anh chửi giỏi quá vậy?! ]

[ Á đù! Một sự xao xuyến kỳ lạ! Chửi hay lắm! Tặng một quả lựu đạn nè~]

[ Mị cảm thấy nam nhị hẳn thuộc tuýp người thanh lãnh độc miệng, ừm, không sai! Mị cảm thấy như vậy... ]

[ Lầu 1: Tui hổng cần bà cảm thấy, tui muốn tui cảm thấy cơ. ]

[ Lầu 2:... ]

Tam hoàng tử bị chửi một tăng lập tức cáu lên, nhưng từ nhỏ đến lớn đấu với Lục hoàng tử hắn hầu như chưa bao giờ thắng cả. Vì không muốn mình bị bẽ mặt với thiếu nữ, hắn vung tay lên sai hạ nhân dẫn cô về.

Thiếu nữ ra sức giãy dụa, khóc như hoa lê ướt mưa với Lục hoàng tử: "Xin ngài đó, cứu ta với..."

Lục hoàng tử bẻ từng ngón tay bấu vào tay áo mình ra, mỉm cười rằng: "Tạm biệt, có duyên thì sẽ gặp lại..."

Thiếu nữ:...

[... ]

[... ]

[... Tui thấy họ chắc là không có duyên đâu... ]

[ Tui y như bà... ]

Sau đó thiếu nữ bị các thị vệ giải đi, âm thanh trong đầu cũng theo cô ta đi xa mà dần đổi sang nội dung khác.

Lục hoàng tử suy nghĩ, góc nhìn này hẳn là xoay quanh cô ta, vậy cũng tốt, ít nhất hắn có được chút riêng tư.

Thiếu nữ không rõ lai lịch đó đi rồi, Lục hoàng tử cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tam hoàng tử vẫn nhìn hắn hầm hầm: "Chờ ngày sau ta đăng cơ thành đế, chắc chắn sẽ..."

Nói được phân nửa, hắn phát hiện Lục hoàng tử đang cúi đầu nhìn mình, trong ánh mắt đó có đủ mọi cảm xúc, khiến người không thể nghiền ngẫm được.

Không chờ hắn nói hết, Lục hoàng tử liếc Tam hoàng tử đang ngồi xe lăn: "Không bàn ngày sau, chỉ nói hiện tại! Ngươi có muốn quánh ta không?"

Tam hoàng tử:???

Lục hoàng tử "rộng lượng" mỉm cười, chỉ vào ngực mình: "Tới đây, ngực nè đạp đi, ta tuyệt đối không đánh trả!"

Tam hoàng tử đang ngồi xe lăn:...

Hắn vừa định đứng dậy đánh cái tên đê tiện này một trận, lại chợt nhớ tới hình tượng của mình chỉ có thể nhịn xuống.

"Ahihi đồ ngốc, không quánh ta được phải không? Lêu lêu lêu..."

Tam hoàng tử:...

A a a nhịn!!!



Đêm khuya, dưới ánh đèn leo lét, Lục hoàng tử ngồi trước bàn lật xem sổ sách. Cả hoàng cung đã chìm vào sự yên tĩnh, Lục hoàng tử lại không hề thấy mệt.

Buổi sáng, một cái bánh bao một văn tiền, mua hai cái bánh bao mất hai văn.

Mua ba thước vải bố may đồ, hai mươi bảy văn tiền.

Tình cờ nhìn thấy một thước lụa bốn mươi văn, lụa thượng hạng một trăm văn...

Buổi trưa tới chợ bán dưa hấu, cải trắng ở sạp kế bên một văn tiền hai cân, dưa chuột một văn tiền một cân...

Cuốn sổ này ghi lại những chi tiêu gần đây của hắn cùng bảng giá hàng hóa hắn tình cờ nhìn thấy. Đối với Lục hoàng tử, hắn ghi chép không chỉ là cuộc sống thường ngày, càng quan trọng hơn là... giá hàng.

Hắn biết mọi thứ trong cung đều rất đắt đỏ, nhưng chất lượng lại không bằng bên ngoài.

Mà giá thành...

Lục hoàng tử chỉ biết mười cân cải trắng trong cung có giá một lượng bạc...

Một lượng bạc tầm khoảng một nghìn văn, trong cung mua một cân cải trắng với cái giá có thể mua hai trăm cân ở ngoài!

Lục hoàng tử nhắm mắt lại, xoa trán. Chuyện này không riêng là ở trong cung, gia đình hơi có chút quyền lực mua đồ cũng phải trả cái giá cao hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đại đa số hàng hóa đều được mua từ tay dân chúng, giá thành không đổi thậm chí bởi vì lượng hàng quá lớn dẫn đến chất lượng thua xa bên ngoài...

Nếu thế số tiền bị dôi ra đó đã đi đâu?

... Chỉ có thể là bị tham.

Khoản tiền đó hầu hết không đến được tay người thật sự cần chúng, ngược lại là chảy vào túi phường đầu cơ lên giá. Bách tính nghèo khổ vẫn nghèo khổ, còn bè lũ tham ô lại giấu số tiền mình đã nuốt trộng đi, mặc cho chúng mốc meo...

... Phải nghĩ cách lập ra một phủ nha quản lý vật giá!

Làm xong chuyện trong tay, Lục hoàng tử lại lấy một quyển sách đã được đóng bìa cẩn thận ra, bên trong chỉ mới viết được một phần.

Năm chữ lớn in trên bìa mặt ——《 Luật pháp nước Bí Đao 》

Đó là nội dung những năm gần đây hắn biên soạn, dựa vào những điều không thỏa đáng thường ngày mình nhìn thấy và nghe thấy. Chờ đến khi viết đầy quyển sách này rồi, hắn sẽ kiểm tra lại tiến hành xoá giảm rồi nghĩ cách phổ biến nó.

Chỉ là...

Lục hoàng tử chọt cây bút lông vào mặt, nên viết đã viết hết rồi, chẳng còn linh cảm gì nữa!

Ngay lúc này, trong đầu hắn lại xuất hiện nội dung mới...

[ Đệt! Nữ chính bị nam chính nhốt trong phòng củi, không cho ai tới thăm, suốt cả một ngày! Hắn muốn bức chết nữ chính à? ]

[ Nam chính quá đáng, nam chính thối tha! ]

Lục hoàng tử sững lại, một dòng suy nghĩ chợt lóe lên, hắn vội vàng cầm bút——

Trong trường hợp không có văn khế bán thân, cấm hạn chế tự do của người khác.

[ Yup yup! Nam chính quá đáng ghê! Lúc trước hắn bô bô nói với mọi người rằng nữ chính là nha hoàn của hắn, cấm mọi người qua lại với cổ, lúc đó nữ chính đâu có quan hệ gì với hắn đâu! ]

Vừa viết xong câu này, đã tiếp câu kế: Cấm bịa đặt, phỉ báng người khác.

[ A a a nam chính tới phòng củi kìa!! Chân của hắn không bị sao cả?!! ]

[ Chotto matte nam chính đang làm cái méo gì thế! Hắn lột đồ nữ chính! Tính ứ ứ ứ hả? ]

[ Hú hú hú! Cưỡng ép kí©ɧ ŧɧí©ɧ quớ, đè chỉ xuống húp chỉ đi, a a a Tấn Giang không cho viết khúc dưới... ]

Lục hoàng tử khựng lại, giọt mực suýt nữa nhỏ xuống mặt giấy, hắn run rẩy ngoáy bút: Cấm cưỡng ép người khác XX...

Nhưng nghĩ tới nam chính là Tam hoàng huynh nhà hắn, Lục hoàng tử lại thấy không đã nghiền, sau cùng hắn chêm thêm một câu: Kẻ vi phạm, tịch thu công cụ gây án.



Những ngày kế đó, Lục hoàng tử vẫn đánh xe lừa đi bán dưa, gần đây thanh lâu làm ăn khá tốt nên hắn đã dừng xe trước cửa thanh lâu.

"Bán dưa đây... Bán dưa đây... Ba văn tiền một quả..."

Có thể tới thanh lâu đương nhiên không thiếu tiền, rất nhanh dưa đã cháy hàng.

Lục hoàng tử nằm trên xe, âm thanh trong đầu đang vang lên.

[ Hì hì hi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ à nha! Nữ giả nam tới thanh lâu hê hê hê... ]

Lục hoàng tử:??? Cái méo gì thế?!

Hắn nhìn tấm bảng hiệu thanh lâu sau lưng, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

[ Đã mấy ngày mị không được thấy nam nhị rồi, muốn được gặp nam nhị như tiên như ngọc quớ... ]

Lục hoàng tử cắn miếng dưa, không có nam nhị như tiên như ngọc, chỉ có một người bán dưa mặc áo tang mặt đầy bụi bẩn thôi.

[ Á hú hú hú! Cuối cùng cũng tới thanh lâu rồi, bà muốn trái ôm phải ấp! ]

Tới rồi? Lục hoàng tử vừa gặm dưa vừa ngẩng đầu lên, chỉ liếc một cái đã thấy được nữ chính "giả nam" đó.

Nữ giả nam?

Lục hoàng tử mê mang nhìn nửa ngày, nhìn nữ chính, lại nhìn những người qua đường...

Í...

Cho dù muốn giả nam, cũng phiền cô chuyên nghiệp một tí có được không! Cô búi tóc lên là thành nam à? Cô đang tự biến mình thành kẻ ngu, hay cảm thấy những người đứng xem xung quanh là một lũ ngu vậy?

Nữ chính búi tóc, đánh cái mặt trắng bệch như bột mì, ngực chả thèm buộc lại, cầm một cây quạt dở ông dở thằng.

Vừa định nhấc chân bước vào thanh lâu, một thanh niên ngồi xe lăn đã bị thuộc hạ đẩy từ trong ra.

Lục hoàng tử:...

[ Đù! Nam chính cũng ở đây à?! Màn ảnh kinh điển!! ]

[ Nam chính cặn bã, giấu nữ chính tới thanh lâu! ]

Lục hoàng tử:...

Cô đừng sỉ nhục IQ của ta, nói cứ như là nữ chính không tới ấy...

Hai người nhìn thấy nhau, lập tức giương cung bạt kiếm. Tam hoàng tử thấy nữ chính ăn bận như vậy, liền quở trách: "Ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì nữa! Mau cút về phủ cho ta!"

Nữ chính ủy khuất, rống trả lại nam chính: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Ngươi tới đây làm gì, có phải là tìm nữ nhân không!"

[ Gay cấn quá! Bầu không khí căng như dây đàn ấy... ]

Lục hoàng tử cắn miếng dưa, rao lên: "Bán dưa đây... Bán dưa đây... Ba văn tiền một quả..."

Nam nữ chính tính cả độc giả:...

Họ bỏ qua nhạc đệm nhỏ này, nam chính nói tiếp: "Ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ, có tư cách gì quản bổn vương?!"

Nữ chính giật mình, kế đó thương thấu tim: "Ta..."

"Bán dưa đây... Dưa ngon đây... Ba văn tiền một quả..."

Mọi người:...

Họ lại bỏ qua nhạc đệm nhỏ này, nữ chính lệ rơi đầy mặt: "Được! Giờ ta sẽ đi thu dọn đồ đạc, ta muốn đi đến một nơi xa thật xa..."

Tam hoàng tử giận tím mặt: "Nữ nhân nàng dám..."

"Bán dưa đây... Dưa đây... Ba văn tiền một quả..."

Cả phim trường: "..." Cái tên bán dưa này ngươi đủ rồi đó!!

Nữ chính lộ ra vẻ khuất nhục, cuối cùng ôm bi thương chạy thoát khỏi phim trường.

Tam hoàng tử luống cuống, căm tức nhìn tên bán dưa bên cạnh...

Hở?!!

"Cái tên vô liêm sỉ này sao lại là ngươi?!" Tam hoàng tử rít lên.

Lục hoàng tử hừ lạnh, dọn sạp xong liền ngồi lên xe lừa, thuận tay quất một roi vào không trung.

"Hôm nay ngươi dám mạo phạm ta như thế, chờ ngày sau ta kế thừa đại thống, nhất định sẽ..."

Xe lừa của Lục hoàng tử vừa vặn lăn bánh tới chỗ Tam hoàng tử, hắn vẫn đang mắng xối xả. Lục hoàng tử nhấc mí mắt lên nhìn phần lưng xe, đột nhiên đạp thẳng một cước vô xe lăn.

Xe lăn lật, người ngồi trên xe cũng té ụp mặt.

"Bán dưa đây... Dưa đây... Ba văn tiền một quả..."

Dưới ánh hoàng hôn "người bán dưa" đánh chiếc xe lừa của mình dần dần đi xa...

...