Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 026 |
Lời Lục hoàng tử nói khiến đám người này dọa rớt quai hàm, họ quay qua nhìn nhau, đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt của nhau.
Kế đó im lặng cúi đầu, cả bọn giả vờ như lời vừa rồi không phải mình nói...
Cuộc họp ấy kết thúc trong không khí lúng túng, chờ xong hết rồi mọi người vội vã chạy vọt ra khỏi lều.
Sau đó vô số tiếng "WTF" như che trời lấp đất vang khắp doanh trại.
Ngày hôm ấy, rất nhiều binh sĩ đang uống nước nghe được chuyện này lập tức phun ra, "những hạt mưa" xinh đẹp rơi từ trên trời xuống.
Mọi người hoảng hốt không hiểu chuyện này rốt cuộc là thế nào, có mấy kẻ tự nhận mình có học thức trốn trong góc cầm cành cây vẽ nguệch ngoạc dưới đất.
Ánh mắt họ mơ hồ, tay cũng run cầm cập.
Một kẻ trong đó nuốt nước miếng: "Chuyện gì thế này? Sao tự dưng thủ lĩnh lại biến thành Thái tử?"
Một kẻ khác cũng luống cuống: "Sao ta biết?! Ta cũng chẳng hiểu đầu đuôi gì đây..."
Một người tự nhận là cơ trí trấn tĩnh không nói, dù rằng mồ hôi trên đầu hắn đã nhiều như bị một chậu nước xối xuống.
Hắn hít sâu mấy cái, vẽ vời trên đất: "Mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tốt, nói không chừng thủ lĩnh thành Thái tử rồi, thân phận của chúng ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên theo..."
"Nước lên thì thuyền lên kiểu gì?" Một kẻ khó hiểu ngước lên hỏi.
Hắn ngẫm nửa ngày, đầu tiên là cầm cành cây vẽ một hình người dưới đất, sau đó viết hai chữ "Thái tử" lên bụng hình người đó.
Mọi người cúi đầu ra vẻ tò mò.
Người nọ vẽ một hình người khác bên cạnh, rồi viết một dấu bằng ở giữa.
"Các ngươi xem, Thái tử là người đúng không?"
Mọi người gật đầu, đồng ý với lời này.
Người nọ vẽ một hình người nữa kế bên, trên bụng hình người này viết chữ "Chúng ta".
Mọi người khó hiểu, không biết hắn có ý gì.
Chỉ thấy hắn lại vẽ tiếp một hình người rồi thêm dấu bằng ở giữa: "Chúng ta cũng là người, đúng chứ?"
"Đúng!"
Người nọ ho một tiếng, theo sau viết dấu bằng ở giữa "Thái tử" và "Chúng ta".
"Các ngươi xem, Thái tử là người, chúng ta cũng là người, vậy tổng kết lại chúng ta ngang hàng với Thái tử..."
Mọi người:...
Nghe người nọ nói xong ánh mắt họ ngớ ra, giống như đang nhìn một tên dị hợm.
Người nọ thấy cũng sai sai, hắn sờ đầu mình: "Ta cảm thấy mình đúng, nếu các ngươi thấy sai vậy các ngươi làm đi..."
Một người khác không nhịn được, giật lấy cành cây của hắn bắt đầu vẽ.
"Các ngươi xem, đầu tiên chúng ta đều biết chúng ta không bằng Thái tử, đúng không?" Người thứ hai vẽ dấu khác giữa "Chúng ta" và "Thái tử".
Mọi người nghe vậy, gật đầu đồng ý.
Người thứ hai nói tiếp: "Nhưng Thái tử là người, đúng chứ?"
Mọi người gật đầu.
Người thứ hai nguệch ngoạc: "Thái tử là người, chúng ta không bằng Thái tử, cũng tức là nói chúng ta không phải người... Oái, hình như có chỗ nào sai rồi?"
Mọi người:...
Họ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó vén tay áo lên tẩn cho hắn một trận.
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc, nhưng việc Lục hoàng tử tới đây cốt yếu nhất vẫn là để cứu trợ thiên tai.
Mặc dù nhờ hành động thổ phỉ này, hắn tạm thời cứu được rất nhiều người, nhưng căn nguyên của vấn đề vẫn chưa giải quyết.
May thay việc Lục hoàng tử kéo binh cũng không phải không có chỗ tốt. Ngồi trong lều, hắn cùng mưu sĩ của mình chỉ vào bản đồ thương lượng...
Mưu sĩ cầm bút vẽ mấy đường sóng lên bản đồ: "Điện hạ, chỉ cần khơi thông những con sông này chúng ta sẽ giải quyết được nạn hạn hán, thậm chí tạo phúc cho đời sau."
Lục hoàng tử nghe xong vui mừng gật đầu: "Tốt lắm, tiền không thành vấn đề, chút tiền ấy ta vẫn có."
Mưu sĩ nghe vậy khóe miệng giật nhẹ, cái gì mà tiền không là vấn đề chứ?
Ngài thử nói lời này với các đời hoàng đế khác đi, coi họ có dìm chết ngài bằng nước bọt không!!
Mưu sĩ chưa từng gặp hoàng thân quý tộc nào có tiền như Lục hoàng tử, thậm chí dùng từ phú khả địch quốc để hình dung cũng không quá đáng! Các triều đại xưa có triều nào xây dựng những công trình này mà không tiêu hao cả nửa quốc lực chứ? Giờ tới phiên Lục hoàng tử thì lại thành việc nhỏ?
Mưu sĩ ôm trái tim nhảy thình thịch của mình, má ơi, hắn đi theo một hoàng tử giàu cỡ nào vậy?!
Bình thường muốn xây dựng một công trình lớn như thế, nhân lực đã là vấn đề lớn rồi.
Nhưng hôm nay dưới tay Lục hoàng tử có không biết bao nhiêu lưu dân, gần đây lại không có trận để đánh, sức người hoàn toàn bị bỏ không.
Để họ đi khai thông sông ngòi, lại thêm tài chính sung túc, chắc hẳn không phải việc gì khó.
Lục hoàng tử biết rất nhiều hoàng đế gánh lấy bêu danh chỉ vì hà khắc trong việc xây dựng công trình, thế nên hắn quy định lưu dân mỗi ngày chỉ làm việc tám tiếng, có nghỉ giữa giờ, bao cơm, hiệu suất cao còn có thưởng, điều kiện như vậy ở những năm thiên tai là rất hậu đãi, kể từ đó tính tích cực của mọi người tăng vùn vụt, không hề có tiếng oán giận nào.
Một công trình vĩ đại cứ thế bắt đầu...
☆
Tin tức Lục hoàng tử là Thủ lĩnh của lưu dân không biết sao truyền ra ngoài, vô số người nhịn không được mắng thầm. Đâu ai ngờ tên này lại gian xảo như vậy chứ, có ngôi vị Thái tử rồi còn không thỏa mãn, tự chiêu mộ cho mình cả đội quân.
Rồi rồi, giang sơn này chẳng còn tranh gì được nữa, mọi người tan tầm về nhà đi.
Xa ở nước Ăn Bí ổ Sa Điêu, nữ chính nghe được tin này giận ngứa răng, ban đầu cô còn có thiện cảm với nam nhị này nhưng giờ nhìn hắn quả thật chẳng khác gì nhìn kẻ thù gϊếŧ cha của mình.
Nữ chính khó chịu, nữ chính quyết định báo thù!
Nhưng cô nàng da giòn như nữ chính phải làm sao để báo thù đây? Đừng lo, tác giả có vô số bàn tay vàng, tuyệt đối một giây biến da giòn thành xe tăng!
Tác giả phát hiện khả năng nắm giữ của mình với thế giới này càng lúc càng yếu đi, cô ta không cam lòng. Tác giả vẫn vọng tưởng nhúng tay vào thế giới này, vì thế ngòi bút vung lên lại tăng thêm một bàn tay vàng!
Chính là loại hàng cũ rích thường thấy nhất trong tiểu thuyết, cổ mộ của một nhân vật trâu bò vãi thị lờ!
Nữ chính mảnh mai nằm trong ổ sa điêu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cô cảm thấy cuộc đời của mình vô cùng thất bại, rõ ràng là nữ chính sao lại thành ra như vậy?! Cô không cam lòng! Cô muốn nghịch tập!
Có lẽ là quyết tâm của nữ chính quá mạnh mẽ, xung quanh cô sinh ra một từ trường lớn, tạo hình có vẻ dị dị...
Không lâu sau, một cái hộp giáng từ trên trời xuống đập cái bốp vào đầu nữ chính, suýt nữa đập nữ chính thành thiểu năng trí tuệ.
Nhưng người làm đại sư như cô sao có thể chú ý tới mấy tiểu tiết này? Nữ chính hớn hở mở hộp ra, ánh sáng chói lóa bên trong xém nữa cháy mù cặp mắt cờ hó bằng hợp kim của cô.
Đựng trong hộp là một viên thuốc màu vàng cùng một tấm bản đồ kho báu nhìn xưa ơi là xưa.
Mắt nữ chính sáng bừng, cô nhìn hai món đồ ấy rồi không chút chần chừ uống viên thuốc trước, ngay lập tức cơ thể nữ chính phát ra ánh sáng chói lóa, khiến bầy sa điêu nằm trong ổ giật thót tim, sau đó ánh mắt chúng lần lượt ngớ ra cúi đầu xưng thần với cô.
Thì ra, nữ chính là hậu nhân của Tộc Sa Điêu, sau khi uống viên thuốc này cô đã thức tỉnh huyết mạch sa điêu của mình, trở thành điêu nữ đỉnh nhất trong làng sa điêu, Sa Điêu Vàng Ròng!
Nữ chính ngạo thị quần hùng, cô giơ tấm bản đồ lên cẩn thận quan sát, vị trí bản đồ đánh dấu là nơi Lục hoàng tử đang đào sông.
Nữ chính cười lạnh, kế đó chân giẫm sa điêu bay lên trời, rất nhiều con sa điêu khác bay theo phía sau.
Vì để khoe khoang sự xa hoa của mình, một con sa điêu bay tới, hai con chim bay song song, nữ chính đồng thời giẫm lên hai con sa điêu.
Cho dù có những lúc hai con chim ấy bay tách ra, nữ chính không thể không giạng chân đứng, nhưng điều đó vẫn không làm hỏng được dáng đứng mạnh mẽ của cô.
Sa điêu một đường phi hành, dọc đường ngang qua hoàng cung của quốc quân nước Ăn Bí.
Quốc quân đang ăn dâu nhìn thấy nữ chính cưỡi chim của mình, lập tức giận đến cắn nát trái dâu làm môi dính một vệt màu đen.
Giây phút ấy, bị nước dâu nhuộm màu quốc quân nước Ăn Bí lại hắc hóa, hắn lạnh lùng nhìn nữ chính, mở sổ tay ra viết tên nữ chính vào danh sách đen.
☆
Lục hoàng tử đứng ở bờ sông giám sát, nhưng cái xẻng của một thuộc hạ đột nhiên bất cẩn đào trúng vật cứng nào đó.
Bàn tay cầm dưa hấu của hắn khựng lại, sau đó Lục hoàng tử vội vã nhảy xuống phủi lớp cát ấy đi, thì ra đó là một tấm bia đá, trên bia đá có viết.
"Nơi này là mộ của tổ tiên nước Bí Đao và nước Ăn Bí, phàm nhân không được tiến tới."
Ồ, hóa ra là mộ của tổ tiên hắn.
Lục hoàng tử cắn miếng dưa, chưa load kịp, sai người đào tiếp.
Chờ đào ra một cái hố, thậm chí một cái quan tài bự chảng rồi, hắn mới nhận ra không đúng!
Chotto matte! Hắn đang làm gì vậy?! Trong nháy mắt đó, mắt Lục hoàng tử trợn to, miếng dưa đang cầm rớt xuống đất!
Hắn làm gì thế này? Hắn đào mộ tổ tiên mình à?!!
Lục hoàng tử bị dọa bối rối, lập tức quát: "Mau chôn lại! Mau chôn lại! Nếu để cha ta biết, ông ấy sẽ lột da ta đấy!"
Nhưng không chờ hắn chôn xong thì có một bàn tay đột nhiên nhảy ra ngăn cản. Lục hoàng tử chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một kẻ mù chống gậy đang đắc ý đứng trước mặt hắn.
"Ta bám theo ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng để ta bắt được nhược điểm của ngươi! Ngươi dám đào mộ tổ tiên ta, Long Lục Thiên, ngươi to gan đấy!"
Lục hoàng tử im lặng, hắn nhìn tên Tam hoàng huynh dù là hóa thành tro mình cũng nhận ra này cảm thấy thế gian đúng là kỳ diệu.
"Ngươi chui ra từ đâu vậy?"
Tam hoàng tử cười lạnh: "Ngươi đừng quan tâm ta chui ra từ đâu, dù sao ta đã bắt được nhược điểm của ngươi, Long Lục Thiên, ngươi xong đời rồi!"
Lục hoàng tử im lặng nhìn Tam hoàng huynh mù giẫm lên quan tài của tổ tiên mình, bởi vì bắt được nhược điểm của hắn Tam hoàng huynh thậm chí sung sướиɠ đến mức cầm gậy chọc liên tục vào nắp quan tài...
Lục hoàng tử:...
Thấy Lục hoàng tử im lặng hồi lâu, Tam hoàng tử nghĩ có gì đó không đúng, hắn nắm gậy chọc thêm mấy cái, chỉ nghe tùm một tiếng hắn rớt xuống.
"WTF! WTF! Ta rớt xuống đâu vậy? Gậy của ta đâu?!"
Tam hoàng tử không biết nhặt được ở đâu một thứ giống như gậy chống, tính đứng lên nhưng lại phát hiện nó không đủ dài.
"Đệt! Lẽ nào gậy của ta gãy rồi?!" Tam hoàng tử quát.
Mặt Lục hoàng tử lạnh tanh: "Không phải gậy của ngươi gãy, mà là ngươi cầm xương đùi của lão tổ tiên ta làm gậy..."
Tam hoàng tử:...
Khóe miệng đang ngoác ra của hắn cứng đờ, kế đó chậm rãi đóng lại, hắn lặng lẽ để chiếc xương xuống.
Giống như nhớ ra đây là quan tài, Tam hoàng tử nuốt nước miếng vội vã trèo ra, giả vờ như không có chuyện gì.
Lúc này hắn cũng không tìm gậy, chỉ muốn mau mau né xa nơi này, Lục hoàng tử lại nhân cơ hội nói: "Không phải nói sẽ báo cho phụ hoàng à? Không bằng đi chung đi?"
Mặt Tam hoàng tử lúc xanh lúc tím, hắn nặn từ trong kẽ răng ra một chữ: "Cút!"
Hai người đều làm chuyện đuối lý, tính nhân lúc không có ai chôn quan tài trở lại, sau đó nuốt chuyện này vào bụng.
Nhưng nữ chính lại cưỡi sa điêu từ trên trời giáng xuống, trong tay cầm một tấm bản đồ dùng ánh mắt miệt thị quần hùng nhìn quanh.
Chờ đến khi nhìn thấy nam chính rồi khóe miệng cô giật nhẹ, theo như thủ tục hai người họ có phải nên khóc một tăng cái không?
Nhưng nữ chính phát hiện mình không khóc được, ho một cái, chấm nước bọt lau lên khóe mắt xong cô nhào tới hức hức hức tỉ tê với nam chính.
Tam hoàng tử và Lục hoàng tử nhất trí quyết định lấp lại mộ, nữ chính sống chết không cho, kho báu của cô còn ở trong đó mà!
Lục hoàng tử chả quan tâm nó là kho báu gì, dù sao quyền lợi ở trong tay ta, ta bảo chôn là chôn! Chờ chôn xong rồi thuận tay bắt nữ chính lại gϊếŧ.
Đương nhiên, bàn tay vàng đã hứa cho nữ chính sao có thể chôn được?
Vì thế, kẻ giữ mộ trong truyền thuyết xuất hiện.
Một cụ ông không biết chui ra từ góc nào ho một cái, nhảy tới trước mặt nam nữ chính và Lục hoàng tử.
Chờ thấy được diện mạo của ba người rồi cụ ông kích động la lên: "Các chủ tử, các ngươi cuối cùng cũng chuyển thế thành công rồi!"
Chuyển thế? Ba người nhìn nhau, không biết tình huống này là thế nào.
Cụ ông ngồi xuống một cái góc, tay quệt nước mũi tay lau nước mắt kể lại chuyện năm đó.
Thì ra đương niên Lục hoàng tử và Tam hoàng tử chính là hai anh em trong truyền thuyết, tổ tiên của nước Bí Đao và nước Ăn Bí.
Chẳng qua có một điểm khác với hiện tại là, năm đó Lục hoàng tử là anh, cũng là tổ tiên nước Bí Đao. Tam hoàng tử là em, tổ tiên nước Ăn Bí.
Ngày xưa hai anh em vì một trái dưa mà cắt đứt quan hệ, món nợ không cam tâm ấy cả hai chưa giải quyết xong thì đã qua đời, thế nên họ đã để ân oán lại tới đời này, muốn tính cho rõ ràng!
Nữ chính vội hỏi: "Vậy tôi đâu? Thân phận kiếp trước của tôi gì? Ồ, quên mất là chỉ có hai người, chắc không có tôi rồi..."
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là cụ ông lắc đầu, ánh mắt nhìn nữ chính có chút thương tang.
"Không, năm đó có cô, hơn nữa địa vị của cô cực kỳ quan trọng..."
Nữ chính kinh hãi: "Lẽ nào tôi là tổ tiên của nước địch hoặc nước ngoài?"
Lão nhân lắc đầu: "Không, cô là miếng dưa năm đó..."
Nét mặt của nữ chính dại ra:...
...