Editor: WangFengg
Nam Phương lẩm bẩm: “Kết thúc... Tại sao lại kết thúc?”
“Không vì lý do gì.” Lục Thừa Dư nói rất đương nhiên, giống như anh chỉ vừa vứt bỏ một bộ quần áo mình không muốn nữa thôi, không có lý do gì cả, cũng không cần giải thích với bất kỳ ai.
“Lục Thừa Dư, anh thật quá đáng!”
Nước mắt đúng lúc trào ra, Nam Phương cắn môi dưới, oán trách: “Anh coi tôi là cái gì? Tôi ở bên cạnh anh lâu như vậy, chưa bao giờ để ý anh muốn trang sức quý báu, nhà lầu xe hơi gì...”
Anh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ chuyển biệt thự ở ngoại ô phía tây thành phố Dung sang tên của cô.”
Tiếng khóc của Nam Phương thoáng chốc dừng lại.
“Nam Phương, ngày đầu tôi cũng đã nói với cô, chia tay trong yên bình, tôi không bạc đãi cô. Nhưng nếu cô không biết điều thì cuối cùng cô có thể sẽ không được gì đâu.”
Cô rất rõ thủ đoạn của Lục Thừa Dư, những gì anh nói chưa bao giờ là nói đùa, cô vẫn hiểu nguyên tắc có chừng mực, cũng không phải cô thật sự nuối tiếc anh, đương nhiên không cần đi quá xa, nếu không mấy ngày nay của cô sẽ vô ích mất.
Vì vậy, cô chớp chớp mắt, lăn xuống dòng nước mắt đã cuộn trào từ lâu, đồng thời đẩy anh ra, giậm chân: “Anh đối xử với tôi như vậy, đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Sau đó kéo cửa bỏ đi.
Sau khi chạy đến cầu thang, Nam Phương quay đầu nhìn về hướng ban công.
Đưa tay chậm rãi lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, sao có thể có bộ dáng đau lòng được?
...
Để đóng vai một người tình bị vứt bỏ bi thảm, Nam Phương đã không rời khỏi phòng hai ngày liền rồi, đến ngày thứ ba khi du thuyền cập bến, cô nhanh chóng rút lui khỏi du thuyền, đi thẳng đến Cục quản lý Bất Động Sản. Sau khi tìm kiếm, thấy căn biệt thư ở ngoài ô thành phố có giá trị lên đến máy ngàn vạn đã đứng tên của cô.
Nam Phương mỉm cười, trong lòng cảm ơn cậu Lục rộng lượng, lần này làm ăn không lỗ chút nào.
Mảnh đất đó ở vị trí đắc địa, có tiền cũng không mua được, cuối cùng cô chỉ cần rơi hai giọt nước mắt và sau đó căn nhà đã thành của cô, quả thực không thể có lời hơn được nữa!
Sau khi rời khỏi Cục quản lý Bất Động Sản, Nam Phương nhận được một cuộc gọi thư ký.
“Giám đốc Nam, cô định sắp xếp hợp đồng với bên Âu Phổ Đạt như thế nào?”
Nam Phương có một công việc nghiêm túc, cô là trưởng phòng quan hệ công chúng của tập đoàn AS —— Một doanh nghiệp hàng đầu tại Trung Quốc.
Mà Âu Phổ Đạt là khúc xương cô đã gặm nhấm gần đây.
Nhéo nhéo mũi, Nam Phương có chút bất đắc dĩ, bốn ngày năm đêm cô đi dự tiệc trên du thuyền, thực ra cô đã nghe nói người phụ trách Âu Phổ Đạt cũng tham dự, ban đầu cô muốn nhân cơ hội này ký được hợp đồng, nhưng không ngờ tin tức không chính xác, vốn dĩ người phụ trách không tham dự.
Bây giờ nhìn lại, cô vẫn phải tự mình đến hang ổ của Âu Phổ Đạt.
Nam Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “ Đặt vé máy bay đi, tối nay đi thành phố Hải.”
“Vâng, giám đốc Nam.”
Trong tuần tiếp theo, Nam Phương dành thời gian đối phó với người của Âu Phổ Đạt ở thành phố Hải, mặc dù có tài ăn nói hùng biện nhưng cuối cùng cô vẫn chưa thể nhìn thất mặt người phụ trách, bất đắc dĩ lắm cô chỉ có thể xin nhờ giúp đỡ chị Lan, một người bạn có mạng lưới quan hệ tốt của mình.
Chị Lan hỏi xung quanh hộ cô, sau đó nói với cô là vào lúc chín giờ tối này, người phụ trách Âu Phổ Đạt sẽ đến ‘Thiên Tuế’.
‘Thiên Tuế’ là một quán bar ở thành phố Hải, Nam Phương suy nghĩ một lúc, sau đó lấy chiếc váy đuôi cá đính kim tuyến màu bạc trong vali ra, mặc vào.
Thiết kế chiếc váy bó sát làm nổi bật những đường cong tuyệt mỹ của phần trên cơ thể, sau lưng lộ ra phần lớn làn da trắng như tuyết, mái tóc dài của cô tùy ý vén sang một bên cổ, cộng với cách trang điểm tinh tế và gợi cảm, có thể gọi cô là người xinh đẹp nhất thế giới.
Cô là một nhà xã giao có kinh nghiệm, rất biết cách sử dụng lợi thế của bản thân và những vấn đề chung của nam giới.
Quả nhiên, cô vừa bước vào quán bar, lập tức có mấy người đàn ông tiến đến bắt chuyện, cô cười cười, vừa lễ phép vừa xa cách tỏ vẻ mình không phải đến đây một mình, còn có cả bạn bè ở đây.
Mọi người đều đến đấy chơi, cũng không ai cố ý gây chuyện, nghe cô từ chối cũng chỉ khéo léo rời đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng quyến rũ của cô, không nhịn được chạy nước miếng.
Quán bar không có phòng riêng, chỉ có chỗ ngồi riêng xung quanh sàn nhảy, Nam Phương nhìn quanh các ghế ngồi một lượt, rất nhanh đã tìm được người phụ trách Âu Phổ Đạt—— Phó tổng giám đốc La.
Có ba đến bốn người đàn ông xung quanh ông ta, mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ dính trên người.
Bầu không khí trong phòng vừa phải, đến lượt phó giám đốc La được nâng cốc chúc rượu, bất luận ai cũng không từ chối ông ta được, Nam Phương vừa đi tới, lấy một ly cocktail từ quầy bar, đợi bọn họ uống cạn xong, mới chen vào: “Phó tổng giám đốc La, mọi người đều uống rượu rồi, hay anh cũng uống ly của tôi đi, không thể thiên vị người này hơn người kia được.”
Phó tổng giám đốc La theo bản năng quay người lại, vừa nhìn thấy cô, cả người ông ta dường như bị mắc kẹt một lúc, không nói gì cũng không cử động gì.
Cô đưa ly rượu tới trước mặt, cười kiều diễm: “Phó tổng giám đốc La, rượu còn chưa uống xong mà.”
Nam Phương thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt phó tổng giám đốc La.
Nhưng cô không thấy, có một người đàn ông đã không rời mắt khỏi cô kể từ lúc cô mới bước vào cửa.
Khác với ánh mắt thèm thuồng của đám đàn ông khác, ánh mắt này ẩn chứa sự xa cách của anh rất bình thản, trong sự bình thản này ẩn chứa một tia thăm dò nhàn nhạt.
“Anh Lục, chúng ta đi thôi?” Thư ký nhìn thấy anh đứng ở nơi đó rất lâu, cuối cùng khộng nhịn được hỏi.
Lục Thừa Dư không nói gì, xoay người bước chân đi về một hướng khác.
Phó tổng giám đốc La định thần lại, vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay Nam Phương, chăm chú nhìn Nam Phương: “Tôi uống.”
Ông ta uống một hơi cạn sạch, rất sảng khoái, Nam Phương nể tình khen ngợi: “Phó tổng giám đốc La có tửu lượng tốt thật đấy.”
“Không biết quý cô đây tên là gì?” Phó chủ tịch La kéo cô ngồi xuống, đuổi hết những người phụ nữ khác xung quanh ông ta đi.
“Nam Phương.”
“Cô Nam Phương lần đầu tiên đến Thiên Tuế hả? Trước đây tôi chưa từng thấy cô.”
“Mỗi ngày ở Thiên Tuế có nhiều người ra vào như vậy, phó tổng giám đốc La sao có thể thấy được chứ?”
Phó tổng giám đốc La rất kiên quyết, giọng điệu chứa ba phần tán tỉnh: “Tôi thường hay đến Thiên Tuế, nếu một người đẹp như cô Nam Phương đây đã từng đến chỗ này thì tôi không thể không có ấn tượng được.”
Nam Phương chỉ cười.
Đột nhiên, ông ta cảm thấy có gì đó không đúng: “Nhưng mà, làm sao cô biết tôi họ La? Lại còn biết là phó tổng giám đốc?”
Thấy cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại, Nam Phương mỉm cười đáp: “Đây đúng là lần đầu tiên tôi đến Thiên Tuế, cũng là lần đầu tiên Phó tổng giám đốc La gặp tôi, nhưng tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của phó tổng giám đốc La lâu rồi.” Cô nhấn mạnh bốn từ ‘ngưỡng mộ danh tiếng’.
Phó tổng giám đốc La nheo mắt lại, bắt đầu nghi ngờ danh tính và mục đích của Nam Phương.
Nam Phương đứng dậy, rõ ràng vẫn là cách trang điểm như trước, nhưng nụ cười của cô không còn quyến rũ nữa, cô trịnh trọng đưa tay ra, tự giới thiệu: “Xin chào Phó tổng giám đốc La, tôi là Nam Phương đến từ Tập đoàn AS, tôi muốn thảo luận với anh về dự án phát triển Khu du lịch Phố Trại."
Lúc đầu phó tổng giám đốc La hơi sửng sốt, nhìn bàn tay trắng như tuyết vươn ra trước mặt mình, chậm rãi nở nụ cười: “Ồ?”