Nam Phương Đã Từng Ở Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 2: Người phụ nữ của cậu chủ nhà họ Lục

Editor: WangFengg

“Sao em lại tới đây?” Đây là một nơi tạp nham không có đèn, trong bóng tối rất khó nhận ra biểu cảm của Lục Thừa Dư, nhưng sự xa lạ trong giọng nói của anh hoàn toàn không phù hợp với đôi tay đang mò mẫm bừa bãi trên đùi Nam Phương.

Nam Phương vẫn ôm lấy cổ anh, hơi nóng phả vào cổ anh, giọng nói mềm mại đến mức gần như nhỏ giọt: “Cậu chủ Lục, một tháng nay anh không tới thăm người ta, em chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm.”

Lục Thừa Dư khẽ cau mày: “Tiền tôi cho em không đủ sao?”

Ánh đèn rọi từ bờ biển chiếu vào cửa sổ, lưu lại trên người anh thật lâu, đó là ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.

Bắc Du phía Nam, chính là chỉ nhà họ Lục ở phía nam thành phố Dung và nhà họ Du ở phía Bắc thành phố, thế hệ này của nhà họ Lục có rất nhiều con cháu xuất chúng, nhưng người vừa là rồng vừa là phượng trong số bọn họ chỉ có một mình Lục Thừa Dư thôi. Bộ âu phục thẳng tắp không một nếp nhăn, những đường vân xanh thẫm ẩn hiện trong sợi tơ đan chéo, vừa giản dị lại vừa sang trọng.

Từng cúc áo sơ mi trắng được cài ngay ngắn, từ trên xuống dưới toát ra hơi thở cấm dục, vừa nhìn đã thấy rất quyến rũ. Một tháng không gặp, anh dường như không có chút thay đổi nào, khuôn mặt vẫn âm trầm như trước, vừa kiên nghị lại vừa tuấn mỹ, đôi mắt đen láy giờ đây đã nhuốm ánh cam, nhìn qua quả thực làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, nhưng càng đi theo nhìn nhiều hơn, đáy mắt vẫn ẩn chứa một tia xa lạ nhàn nhạt, vô cùng quý giá không thể lấy được.

“Tiền tất nhiên là đủ...” Ai mà chẳng biết cậu chủ nhà họ Lục luôn hào phóng với người phụ nữ của mình, mỗi tháng đều được tự do quẹt thẻ bảy số, mặc dù tháng trước anh không đến gặp cô, nhưng thẻ vẫn xuất hiện đúng giờ trên bàn cạnh giường ngủ của cô. Ngón tay Nam Phương vẽ vòng tròn trước ngực anh, vừa vẽ vừa cởi cúc áo sơ mi đang mặc chỉnh tề, ghé đôi môi sát tai anh, thổi thổi: “Không đủ là thứ khác cơ.”

Lời nói vừa mập mơ vừa lơ đãng thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông, anh vươn tay khóa cửa phòng lại, đồng thời ấn cô lên cửa, hai người cùng rời khỏi nguồn sách, trong bóng tối chỉ có tiếng vải bị xé rách, cùng với những tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở hổn hển kìm nén bị ngắt quãng.

...

Yến tiệc ngoài cửa vẫn đang diễn ra, tiếng nhạc du dương phiêu đãng trong vùng biển này, tiếng ăn uống, cười nói của người uống rượu đan xen ở xa gần, loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện này khiến Nam Phương cảm thấy vừa xấu hổ vừa hưng phần, tấm lưng trần cọ lên xuống trên cửa có hơi đau.

Ở trước mặt người khác, Lục Thừa Dư cực kỳ lạnh lùng nhưng nếu làʍ t̠ìиɦ với cô, anh luôn thô bạo và hoang dã đến mức suýt xé nát cô thành từng mảnh.

“Bây giờ, đã đủ chưa?”

Cuối cùng khi anh dừng lại để hỏi câu hỏi này, Nam Phương đã không còn sức lực để trả lời anh.

...

Nam Phương tỉnh lại trong phòng Lục Thừa Dư, rèm cửa sổ kính trong suốt sát đất bị kéo một nửa, ánh nắng ban mai chiếu một vầng hào quang lên cả căn phòng.

Lục Thừa Dư đúng lúc đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc đen dày vẫn còn nhỏ giọt nước, nửa người trên dính đầy hơi nước, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, hiển nhiên là vừa tắm xong. Khóe mắt anh liếc nhìn người phụ nữ trên giường một cái, ánh mắt lãnh đạm không có một tia gợn sóng.

Sắc mặt Nam Phương có hơi nóng lên, cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ, kiểu người đàn ông này, cho dù có đặt ở bất kỳ chỗ nào đều là cực phẩm, cho dù anh không có thân phận là cậu chủ nhà họ Lục thì cũng có thể dừng lại ở bất kỳ chỗ nào đó cũng có rất nhiều phụ nữ nhà giàu trọng dục tranh giành bao nuôi anh, cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc...

Đáng tiếc, anh lại là cậu chủ nhà họ Lục, đã chú định anh không có khả năng bị người ta bao nuôi, mà lại sẽ đi bao nuôi người ta.

Ví dụ như cô chẳng hạn.

Đúng vậy, Nam Phương cô đây, là người tình mà Lục Thừa Dư đang bao nuôi.

Loại không nhìn thấy người, chỉ quan tâm đến thận mà không quan tâm đến trái tim.

Lục Thừa Dư cởi khăn tắm ném xuống đất trước mặt cô, mở tủ quấn áo ra lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào, Nam Phương ân cần đi lên giúp anh cài cúc áo, anh buông tay tận hưởng sự phục vụ của cô, chỉ rủ đôi mắt xuống, hờ hững nhìn cô.

Sau khi cài cúc áo cuối cùng xong, Lục Thừa Dư đột nhiên hỏi: “Nam Phương, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”