Sáng hôm đó, Lâm Tranh gửi tài liệu được chỉnh sửa hoàn chỉnh cho Lâm Giảo và cô giao cho cậu thêm vài thứ để làm. Lâm Tranh xoay cổ, không rõ tối qua cậu đã ngủ thế nào để khiến mình bị sái cổ vào sáng nay, vô cùng khó chịu.
Chăm chỉ đến khoảng mười giờ, Lâm Tranh mang ly nước sang phòng nghỉ pha ít cà phê.
An Tĩnh Gia đang ngồi đó ăn bánh quy, thấy Lâm Tranh xoa cổ bèn hỏi: “Bị sái cổ à?”
Lâm Tranh nhe răng trợn mắt đấm vai, nói: “Có hơi hơi, sáng nay đau khổ hơn nhiều khi tớ thức dậy và nó ổn hơn rồi.”
Pha cà phê xong, Lâm Tranh định bê chiếc ly về bàn làm việc và An Tĩnh Gia đã gọi cậu: “Lâm Tranh.”
Lâm Tranh quay đầu.
An Tĩnh Gia: “Cậu đang trốn tớ hả?”
Lâm Tranh khẽ giật mình, cười nhạt nói: “Có đâu.”
An Tĩnh Gia cụp mắt, cười với đôi chút buồn bã: “Tớ đâu có ngốc.”
Lâm Tranh bỗng nghẹn lời, hai người đang im lặng thì có hai đồng nghiệp khác bước vào phòng nghỉ. An Tĩnh Gia ném hộp bánh quy vào thùng rác, bỏ chạy.
Trước giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp thảo luận về việc đặt món trong nhóm chat và Lâm Tranh cũng gọi cho mình một phần. Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Em không đến nhà hàng đó ăn nữa hả?”
Gần đây trưa nào Lâm Tranh cũng lên văn phòng Phong Duật Minh, cậu lấy cớ với đồng nghiệp là đang thèm mấy món của nhà hàng cách công ty vài trăm mét, chỗ đó lại không cho đặt mang về nên trưa nào cậu cũng đến đó ăn.
Lâm Tranh: “Chạy tới chạy lui phiền quá, em không đi nữa đâu.”
Đến giờ nghỉ, Lâm Tranh gửi tin nhắn cho An Tĩnh Gia: Cậu đừng nghĩ nhiều, chúng ta là bạn bè.
Đầu giờ chiều, An Tĩnh Gia mới gửi lại một tấm ảnh động hình em gấu trúc rơi từ trên cây xuống.
Lâm Tranh không hiểu ý nghĩa của tấm ảnh nhưng trong tay cậu còn việc phải giải quyết nên tạm gác nó sang một bên.
Gần đến giờ tan tầm, Lâm Tranh nhận được điện thoại của Bạch Hi.
“Lâm Tranh, tớ sang nhà cậu ở vài hôm được không?”
Lâm Tranh: “Được chứ, nhưng tớ tưởng cậu đang ở ký túc xá công ty mà?”
Bạch Hi: “Đến chỗ cậu rồi tớ giải thích sau, tối nay tớ sang luôn được chứ?”
Lâm Tranh: “Vậy cậu chờ tớ ở công ty một lát, tớ tiện đường sang đón cậu luôn.”
Bạch Hi: “Không cần, tớ sẽ bắt xe đến đó và chúng ta cùng nhau về.”
Lâm Tranh: “…Ừm.”
Bạch Hi đã ngồi đó và giành giật từng phút giây với thời gian, khi chiếc đồng hồ điện tử vừa reo lên cậu đã bật dậy và vọt ra ngoài.
Bạch Hi cũng hết cách, sau lần say rượu qua đêm ở nhà Ngô Triết Thanh thì anh cứ bám lấy cậu như mấy em gái nhà lành bị cướp đi tấm thân trinh tiết khăng khăng đòi ai đó phải chịu trách nhiệm. Không đúng, làm gì có cô gái nào mặt dày như anh.
Công ty truyền thông Ưu Giai là một phần sản nghiệp nhà họ Ngô, trước kia mười ngày nửa tháng không thấy Ngô Triết Thanh vác xác đến nhưng gần đây hôm nào anh cũng quẹt thẻ đi làm hết sức đúng giờ. Đến giờ tan làm lại dùng đủ lí do lí trấu lạ lùng kì quái lôi kéo Bạch Hi về nhà. Những ngày đầu anh đã dụ được chú cừu non ấy, nhưng bước vào đó thì khác gì đưa dê vào miệng cọp nên Bạch Hi đã phải đề phòng từng chút để không bị anh đánh úp thành công. Có lần, Ngô Triết Thanh đè cậu trên sô pha hôn từ đầu xuống eo nhỏ khiến Bạch Hi hoảng hốt không dám đến dù anh có nói bất kì điều gì.
Nhưng Ngô Triết Thanh là kẻ không sợ trời cũng không sợ đất, Bạch Hi không chịu về thì anh lẽo đẽo theo cậu đến ký túc xá. Đó là nơi sinh hoạt của nhân viên, sự có mặt của ông chủ khiến mọi người căng thẳng đến nỗi không dám nấu một bữa cơm. Bị anh tra tấn vài ngày, Bạch Hi đứng bên bờ vực sụp đổ tinh thần. Nhưng cậu lại biết rõ mình không có nhiều nơi để đi trong thành phố, có thuê khách sạn thì Ngô Triết Thanh cũng tìm được cách lấy thẻ phòng thôi. Nếu như có một nơi anh không dám tự tung tự tác, thì đó hẳn là nhà họ Lâm.
Ở trên xe, Lâm Tranh không hỏi han gì, về đến nhà cậu mới đóng cửa phòng ngủ lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
Đột nhiên Bạch Hi không biết nên giải thích với Lâm Tranh thế nào. Dù rằng Lâm Tranh biết hết những điều cái tuổi này nên biết, nhưng Lâm Tranh trong mắt cậu vẫn còn ngây thơ và trẻ con lắm. Ngượng ngùng chơi trò tình yêu Platonic* với mấy đứa con gái kia thôi là đủ rồi, cậu không nên bắt Lâm Tranh phải hiểu về tìиɧ ɖu͙©, nhất là tìиɧ ɖu͙© của gay.
(*) Tình yêu Platonic: Là tình yêu cao cả nhất, trong sáng thuần khiết, không liên quan đến tí tìиɧ ɖu͙© nào.
Tuy Bạch Hi chưa yêu lần nào nhưng quá trình trưởng thành của cậu là từng bước trói chặt vào tập thể nơi tìиɧ ɖu͙© chiếm đa số, cậu biết những điều đó và hiểu rất rõ con người có thể trở nên thấp hèn đến mức nào vì nhu cầu sinh lý.
Còn Ngô Triết Thanh, Bạch Hi nghĩ anh chỉ chạy đến tìm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho vui vậy thôi. Suy cho cùng mấy cậu ấm cô chiêu chẳng có gì ngoài điều kiện này cũng hay chán đời lắm.
Bạch Hi căm ghét tập thể này, nơi cậu không thể tìm thấy tương lai và tôn nghiêm một con người nên có. Cậu biết Lâm Tranh đang ngồi trước mặt và Ngô Triết Thanh cà lơ phất phơ kia không thuộc về thế giới này. Thậm chí Bạch Hi còn thấy hơi áy náy vì ban đầu cậu không thân thiết với Ngô Triết Thanh thì anh cũng sẽ không nảy sinh ra hứng thú.
Thế giới đó không hề tốt đẹp, cậu không muốn cho bất kì ai bước vào.
Bạch Hi tránh né ánh mắt Lâm Tranh, chậm rãi nói: “Ừm… Tớ có chút xích mích với bạn cùng phòng nên muốn tránh mặt mấy hôm.”
Cậu không tin Ngô Triết Thanh dám chạy đến đây giương oai.
Lâm Tranh thấy cậu ấp úng bèn thôi không hỏi nữa, cười nói: “Thế thì cậu cứ ở đây, ở bao lâu cũng được!”
Tuần này Phong Duật Minh có hơi lạ, tối nào cũng quay về nhà ngủ. Lâm Tranh không còn lên văn phòng anh nghỉ trưa nữa, biết rõ cậu vẫn còn giận nên anh luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho rõ ràng. Nhưng từ hôm Bạch Hi đến nhà họ Lâm thì anh về nhà cũng chẳng có không gian riêng để nói chuyện với Lâm Tranh.
Tối thứ sáu, Ngô Triết Thanh đến nhà họ Lâm.
Lâm Tranh và Bạch Hi đang ở trong vườn tắm cho heo con, mỗi đứa cầm một cái bàn chải lông mềm chà lưng cho heo nhỏ. Bạch Hi thấy Ngô Triết Thanh bước từ trên xe xuống lập tức ném bàn chải chạy lên phòng ngủ, khóa trái cửa.
Lâm Tranh: “……”
Ngô Triết Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến chỗ Lâm Tranh rồi ngồi xổm xuống tắm cho heo nhỏ.
Lâm Tranh: “Anh lại làm gì chọc Bạch Hi giận rồi hả?”
Ngô Triết Thanh: “Làm rất nhiều.”
Lâm Tranh đập tay, heo con lập tức hừ hừ. Cậu vội dỗ dành heo nhỏ, đoạn nhìn sang Ngô Triết Thanh nói: “Sao anh lại bắt nạt cậu ấy?”
“Anh có bắt nạt đâu.” Ngô Triết Thanh dừng tay lại, nghiêm túc nhìn Lâm Tranh: “Anh thích em ấy.”
Lâm Tranh: “……”
Hai người cùng nhau lớn lên nên tất nhiên cậu biết vẻ mặt này mang ý nghĩa gì. Ngô Triết Thanh chẳng mấy khi nghiêm chỉnh gì cho cam, nhưng một khi anh đã dùng đến biểu cảm đó thì đây hẳn là chuyện rất rất rất ư là nghiêm túc.
Đặt từ ‘thích’ này giữa hai người con trai nghe có vẻ khá kì lạ, nhưng cũng không hẳn là bất khả thi. Chỉ là cách Ngô Triết Thanh nói ra khiến con người ta hơi khó hiểu.
Ngô Triết Thanh tiện tay vẩy vài giọt nước lên gương mặt ngơ ngác của Lâm, Tranh, cười ghẹo: “Nói em cũng không hiểu đâu, ngốc ạ.”
Lâm Tranh không phục: “Anh không nói thì làm sao em hiểu được?”
Ngô Triết Thanh: “Nhớ lúc anh hai hẹn hò với chị dâu không?”
Lâm Tranh gật đầu. Ngô Triết Hạo, anh hai Ngô Triết Thanh đã yêu một người con gái lớn hơn mình bảy tuổi trong thời gian du học ở nước ngoài và đòi kết hôn với chị khi vừa mới về nước. Tất nhiên, gia đình không ai đồng ý. Cặp đôi phải đoàn kết kháng chiến, giằng co đánh trận với các bậc phụ huynh mấy năm, gà bay chó sủa. Có hôm Lâm Tranh sang nhà bác, đúng lúc thấy anh hai đang cãi nhau với gia đình. Khi đó người anh trai hiền lành chất phác đã đứng trước mặt phụ huynh và nói: “Con thích cô ấy, nếu kiếp này người kết hôn với cô ấy không phải là con thì con sẽ không lấy bất kì ai nữa.”
Mãi đến khi hai người về chung một nhà thì bầu không khí yên tĩnh mới trở lại nhà họ Ngô.
Ngô Triết Thanh: “Bây giờ tình cảm của anh với Bạch Hi cũng gần giống với tình cảm của anh hai với chị dâu năm đó.”
Lâm Tranh nhăn mặt nhíu mày, hết sức bối rối nhìn Ngô Triết Thanh.
Ngô Triết Thanh: “Vẫn không hiểu hả?”
“Em hiểu.” Lâm Tranh vội nói: “Dù có hơi ngoằn nghèo khó hiểu tí.”
“Thế anh nói đơn giản hơn nha, có ai đó khiến em muốn sống với họ đến cuối đời không? Đó chính là người em yêu đấy. Nếu là một cô gái thì cứ cưới về nhà, lấy giấy kết hôn và được pháp luật bảo vệ. Nếu người đó là nam…” Ngô Triết Thanh cười ngả ngớn: “Thế thì đành phải quấn lại với nhau thôi.”
Trong đầu chợt hiện lên gương mặt của Phong Duật Minh khiến Lâm Tranh mặt đỏ tai hồng, vội vã ném bàn chải trong tay xuống.
Thấy phản ứng của Lâm Tranh, Ngô Triết Thanh nghiêng người sang ghẹo: “Sao thế? Nghĩ đến ai à?”
Lâm Tranh xoay người, hốt ha hốt hoảng chạy lên lầu.
Lâm Tranh chạy đến trước cửa phòng ngủ, Bạch Hi nghe thấy tiếng bước chân bèn ra mở cửa và quả nhiên sau lưng cậu là Ngô Triết Thanh.
Ngô Triết Thanh tựa vào cạnh cửa, nhìn Bạch Hi trong phòng: “Anh thề, anh sẽ không ép buộc em làm bất kì điều gì nên mong rằng em sẽ cho anh một cơ hội nói chuyện rõ ràng.”
Bạch Hi: “Anh sẵn sàng nói chuyện?”
Ngô Triết Thanh gật đầu.
Bạch Hi đứng dậy: “Được, chúng ta tìm một chỗ nói.”
Họ không thể nói những lời đó trước mặt Lâm Tranh được.
Bạch Hi xuống nhà, Ngô Triết Thanh đến trước mặt Lâm Tranh để xoa hai má đang nóng lên ấy, cười xấu xa: “Bảo bối nhỏ à, chờ thêm vài hôm nữa có thời gian rảnh anh lại đến giúp em theo đuổi người ta nhé. Cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm chẳng việc gì phải chơi cái trò yêu thầm này.”
Lâm Tranh giơ chân đá anh, Ngô Triết Thanh nhanh nhẹn né đoạn chạy xuống nhà.
Lần này Ngô Triết Thanh không dẫn Bạch Hi về nhà mình mà đi ngắm hồ nước sau núi. Vì nó cao hơn mực nước biển nên họ phải lái xe lên.
Chẳng có ai đến đây nuôi muỗi vào những đêm hè, Ngô Triết Thanh mở mui xe lên và nằm đó ngắm bầu trời đầy sao với Bạch Hi.
Hai người có tán gẫu linh tinh trên đường và Bạch Hi vẫn dùng thái độ tránh né.
Ngắm sao được một lát, Ngô Triết Thanh lên tiếng: “Bạch Hi, anh không thể hiểu nổi tại sao em lại lén xem phim người lớn trong ký túc xá, trong khi có sẵn một người đẹp trai với cơ bắp cuồn cuộn như anh dâng đến cửa lại khiến em mâu thuẫn thế này.”
Bạch Hi im lặng.
Ngô Triết Thanh giơ tay lên kê đầu, nhìn sang bên cạnh: “Em không mâu thuẫn về anh, em đang mâu thuẫn với chính bản thân mình.”
Mí mắt Bạch Hi run run.
Ngô Triết Thanh: “Em ghét bản chất bên trong, em thấy mình rất bẩn. Đúng chứ?”
Bạch Hi vẫn im lặng không nói.
Ngô Triết Thanh ngồi dậy, vượt qua vách ngăn giữa để ngồi sang ghế Bạch Hi, chiếc ghế không có đủ khoảng trống và anh chỉ có thể nằm nửa người và hơn nửa còn lại đè trên người Bạch Hi. Bạch Hi muốn tránh sang bên kia nhưng Ngô Triết Thanh đã giơ tay chặn mất.
Chân Ngô Triết Thanh đè lên chân cậu và hai tay cậu bị giữ trên đỉnh đầu, anh cúi xuống nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói: “Dù có là một người khuyết tật bẩm sinh thì họ vẫn yêu quý bản thân mình. Em có gương mặt ưa nhìn và đầu óc nhanh nhạy, em hơn rất nhiều người trên thế giới này. Em chỉ thích con trai thôi thì có gì sai? Những người đồng tính đang quan hệ bừa bãi ngoài kia rất bẩn, nhưng khác giới không có những người như thế à? Em chính là em, em không cần phải đánh đồng mình với đám người đó. Có thể con người ta hay dùng những miếng dán đầy màu sắc để phân loại quần thể, nhưng sao em cứ đi chịu sự trừng phạt vì những thứ mình không làm thế này?”
Hốc mắt Bạch Hi đỏ au, môi cắn chặt nhưng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Ngô Triết Thanh khẽ chạm vào môi cậu, nói: “Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh em biết hết tất cả mọi thứ từ rất nhỏ nhưng đến tận giờ phút này vẫn không dám thỏa mãn chính mình anh lại đau lòng thay cơ thể này.”
Ngô Triết Thanh hôn từ khóe môi sang hai má cậu rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Những thứ em muốn, hãy để anh trao nó cho em.”
Bên bờ hồ yên tĩnh, thỉnh thoảng có chú chim nhỏ đáp xuống đuôi xe nhưng cả chiếc xe cứ rung lắc khiến chim nhỏ vừa đặt chân xuống đã vỗ cánh bay đi mất.
— Hết chương 28 —