Cấm Nói

Chương 26

Từ hôm đó trở đi, ngày nào Lâm Tranh cũng chạy lên văn phòng Phong Duật Minh nghỉ trưa.

Phong Duật Minh không có thói quen ngủ trưa, anh thường dùng hai giờ nghỉ ngơi đó để xử lí công việc. Việc kinh doanh ở nước ngoài vẫn được giao cho bộ phận một tay Lâm thị bồi dưỡng phụ trách. Tổng giám đốc chi nhánh nước ngoài Điền Hữu Thành bắt tay vào việc khảo sát một hòn đảo ven biển Singapore từ đầu năm nay, ông định mua lại nó để xây dựng một thành phố hiện đại trên biển. Số người trong nước di cư sang Singapore ngày một tăng trong những năm gần đây và người nước ngoài có nhu cầu mua nhà cũng không ít, tranh thủ giành lấy nó trong thời gian ngắn trước khi giá thành tăng vọt rồi suy nghĩ đến việc sử dụng sau cũng chẳng mất mát gì.

Chi nhánh nước ngoài không đủ quyền hạn để đưa ra quyết định mua bán bất động sản, Điền Hữu Thành gửi báo cáo về cho Phong Duật Minh sau khi bàn bạc ổn thỏa với chính quyền địa phương, hi vọng anh có thể sang Singapore một chuyến để khảo sát thực địa và nhanh chóng thỏa thuận hợp đồng.

Phong Duật Minh xem những tập tin đính kèm trong tài liệu Điền Hữu Thành gửi về trên máy tính, ông chuyển tất cả các bức ảnh chụp hòn đảo từ trên cao thành ảnh động 360 độ để anh có thể quan sát được cả vùng biển.

Lâm Tranh tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, cậu bước ra sau giá sách và trông thấy bức tượng sư tử mình cá trên màn hình với hai mắt tỏa sáng: “Singapore!”

Phong Duật Minh nghe thấy giọng cậu bèn hỏi: “Cậu hào hứng thế?”

“Hai ngày trước cháu vừa xem bộ phim phóng sự về động vật biển xong. Bộ phim nói rằng thủy cung ở Singapore được đánh giá nhất nhì trên toàn thế giới với số lượng loài cực lớn cùng dãy hành lang trải dài, một địa điểm tham quan thích hợp cho những người yêu thích thế giới động vật biển.” Lâm Tranh đứng bên bàn làm việc: “Cháu định sang xem sau khi kết thúc kì thực tập đấy.”

Phong Duật Minh tựa người vào lưng ghế: “Tuần sau tôi có chuyến công tác đi Singapore, tôi có thể dẫn cậu theo.”

Lâm Tranh mừng ra mặt: “Thật không?”

Phong Duật Minh: “Điền Hữu Thành muốn mua một mảnh đất ở Singapore, tôi sang đó xem thử nên chắc không mất nhiều thời gian. Cậu có thể đi cùng.”

Lâm Tranh háo hức nói: “Cháu xuống hoàn thành công việc tổ trưởng giao ngay, rồi xin phép luôn thể.”

Vừa dứt lời đã chạy mất hút. Phong Duật Minh nhìn bóng lưng cậu, bất giác nở nụ cười. Anh gọi cho trợ lý, bảo cô làm một bản giới thiệu các điểm tham quan ở Singapore rồi gửi lên.

Chiều hôm đó, Lâm Tư Nhu đến Lâm thị tham gia cuộc họp cổ đông và ngồi lại văn phòng tán gẫu với Phong Duật Minh về các hợp đồng Lâm thị kí gần đây sau khi cuộc họp kết thúc. Gần đến giờ tan làm, Lâm Tư Nhu hỏi: “Lâm Tranh thực tập thế nào rồi?”

Phong Duật Minh: “Cũng không tệ lắm, cậu ấy không tham gia vào những việc chủ chốt mà chỉ va chạm để tập quen dần với nhân viên. Tính tình Lâm Tranh sẽ ổn cho việc này nên chẳng có vấn đề gì to tát.”

Lâm Tư Nhu: “Hôm nay đúng dịp đến đây, lát nữa chị sẽ đưa Lâm Tranh về nhà ăn tối. Lâu rồi không gặp thằng bé, chị nhớ nó nhất trong mấy đứa cháu nhà mình.”

Phong Duật Minh: “Tối em sẽ bảo lão Tiền sang đón cậu ấy về.”

Lâm Tư Nhu: “Còn nữa, tối nay Gia Gia cũng sang nhà chị. Ai cũng rõ mười mươi lòng dạ con bé, chỉ có tiểu Tranh ngốc nhà ta không hiểu mô tê gì nên chị sẽ thử nhắc khéo thằng bé vài câu.”

Phong Duật Minh: “…Chị cả nhọc lòng.”

Lâm Tư Nhu cười nói: “Xét về mặt nào con bé cũng rất xứng với Lâm Tranh, tuy hai đứa còn nhỏ nhưng chị sẽ rất vui nếu chuyện tình môn đăng hộ đối này ra hoa kết quả.”

Phong Duật Minh khẽ nhíu mày, mất rất lâu để nghe thấy giọng anh: “…Chị cả nói đúng.”

Sau khi tan làm, Lâm Tranh xuống hầm để xe tìm Lâm Tư Nhu theo lời bà dặn trong điện thoại.

Trên đường về, Lâm Tư Nhu đang tán gẫu linh tinh trên trời dưới đất với Lâm Tranh thì đề tài bỗng dưng dời đến chỗ chú nhỏ Phong Duật Minh. Bà điềm đạm nói: “Năm nay Duật Minh hai mươi chín rồi nhỉ, đến lúc chú ấy phải lo nghĩ về hôn nhân rồi.”

Lâm Tranh thấy hơi khó chịu: “Có phải ba mươi chín đâu mà, vội thế làm gì.”

Lâm Tư Nhu: “Ồ, tầm tuổi cháu thì làm sao hiểu được. Với những gia đình như chúng ta, tìm được một người vợ đủ năng lực giúp đỡ, ở độ tuổi thích hợp lại biết ăn nói còn hơn lên trời. Chờ đến khi chú ấy ba chín thì chắc chỉ tìm được mấy cô bé mới lớn chưa hiểu mùi đời, lấy về khiến gia đình xào xáo không yên, tìm tội chịu.”

Lâm Tranh mất kiên nhẫn nhìn ra cửa sổ.

Lâm Tư Nhu chờ mãi vẫn không thấy Lâm Tranh ừ hử gì bèn nói tiếp: “Cháu thấy Trình Vi thế nào?”

Lâm Tranh: “Cháu không biết.”

Lâm Tư Nhu: “Chúng ta có thể yên tâm về con gái nhà họ Trình nuôi nấng và dạy dỗ. Nếu gả vào nhà mình, chắc chắn con bé sẽ sống ở biệt thự họ Lâm nên cháu cứ làm quen trước, sau này dễ sống chung.”

Bát tự* còn chưa có nét nào đã tính đến chuyện gả vào nhà họ Lâm?

(*) Bát tự: Nó khá phức tạp nên nếu thấy tò mò các bạn có thể tìm bác GG hỏi. Tớ giải thích đơn giản thì nó là xem tên tuổi ngày sinh tháng đẻ coi có hợp nhau không thôi.

Đến nhà bác, Lâm Tranh trông thấy An Tĩnh Gia và cậu tự hỏi rằng ở đây đang xảy ra chuyện gì. Trên bàn cơm, khi Lâm Tư Nhu cứ giục cậu múc canh cho An Tĩnh Gia chính là lúc cậu biết bác cố tình mời cô đến.

Vì thế, Lâm Tranh cứ giả vờ không nghe và không hiểu bác đang muốn nói gì cả buổi tối, cậu như đầu gỗ ngồi ăn hết bữa cơm. Kết thúc bữa tối, xe nhà họ An đến đón An Tĩnh Gia. Lâm Tư Nhu giữ cậu lại, đang định nhắc nhở vài câu thì Lâm Tranh đã bùng nổ trước: “Bác à, bác đừng quan tâm đến quá nhiều nữa được không?”

Từ nhỏ Lâm Tranh đã thích làm nũng ăn vạ trước mặt Lâm Tư Nhu vì ỷ rằng bác thương mình. Thuở bé cậu rất hay cáu kỉnh với bà vì những điều không vừa ý, đến lúc trưởng thành hiểu chuyện hơn thì chẳng còn mấy khi như thế nữa. Lâm Tranh biết rõ trên đời chẳng có mấy ai sẵn lòng yêu thương mình vô điều kiện, bác là người thân, là gia đình và cậu không nên dùng tình thương đó để kiêu căng.

Những lời vừa thốt ra chính là ngọn lửa tích tụ từ lúc ngồi trên xe đến tận giờ phút này, nhưng Lâm Tranh vẫn cố kiềm nén cảm xúc khi nói để nó nghe như một câu hỏi hết sức nghiêm túc.

Thấy phản ứng của Lâm Tranh, Lâm Tư Nhu chợt nhận ra việc mình nhúng tay vào khiến cậu khó chịu bèn vỗ vai cậu, nói: “Rồi rồi rồi, sau này bác sẽ không tham gia nữa được không?”

“Cả chuyện…” Lâm Tranh đáp lại theo bản năng nhưng chỉ nói được hai chữ cậu đã im bặt.

Lâm Tư Nhu: “Còn chuyện gì nữa à?”

Lâm Tranh lắc đầu, im lặng không nói.

—— Cả chuyện của Phong Duật Minh nữa, bác cũng nên thôi quan tâm nhiều đến chú ấy đi.

Tối chủ nhật, Phong Duật Minh vẫn tăng ca ở công ty như thường.

“Phong tổng, hôm nay Singapore có dự báo bão và cơn bão sẽ mạnh hơn rất nhiều trong tuần tới, đến lúc đó e là máy bay sẽ không cất cánh được. Hòn đảo sẽ được đấu giá vào tuần sau nên ngài có thể đến đây ngay bây giờ không? Thời tiết ngày mai vẫn ổn, máy bay có thể đáp xuống Singapore. Sang ngày kia thì không được nữa.”

“Tôi sẽ cân nhắc và báo lại vào sáng mai.”

Phong Duật Minh ngắt điện thoại, tiếp tục xem tài liệu Điền Hữu Thành gửi về, tất cả ảnh ông gửi đều được chụp khi tiết trời rất đẹp. Phong Duật Minh lên mạng tìm hiểu về tình hình bão hè ở Singapore, tập trung về khu vực vùng đảo và tin tức trên đó khiến anh nhíu mày rất chặt.

Anh tưởng rằng chuyến công tác này sẽ rất thoải mái, nhưng xem ra nó không hề đơn giản tí nào.

Phong Duật Minh lập tức bảo trợ lý đặt vé máy bay, anh cùng với vài quản lý cấp cao sẽ sang Singapore ngay ngày mai.

Trợ lý kiểm tra thông tin chuyến bay rồi báo lại cho Phong Duật Minh: “Phong tổng, ngày mai chỉ còn chuyến cất cánh lúc bảy giờ sáng thôi ạ, tất cả các chuyến khác đều hết vé rồi.”

Phong Duật Minh: “Thế thì bảy giờ.”

Phong Duật Minh thả điện thoại xuống, sau khi báo cho cấp dưới anh lại nhớ đến Lâm Tranh. Lúc đồng ý dần cậu theo anh đã nghĩ rằng đây là một chuyến công tác khá nhàn nhã và anh có thể dẫn cậu đi gặp lãnh đạo của các công ty cũng như đưa cậu đi xem thủy cung khi có thời gian rảnh. Ở nơi đất khách quê người, Phong Duật Minh không thể giao Lâm Tranh cho ai và nếu cậu muốn thăm quan thì người đi cùng sẽ là anh.

Có điều bây giờ anh đi quá vội, máy bay cất cánh lúc bảy giờ nên năm giờ hơn đã phải chạy ra sân bay, trời chưa hửng sáng đã dày vò Lâm Tranh thì không hay lắm. Vả lại, e rằng chuyến đi này cũng chẳng thoải mái gì cho cam, mưa to không phải là thời tiết thích hợp đi du lịch nên đây không phải là cơ hội tốt để dẫn Lâm Tranh đi chơi.

Phong Duật Minh xem đồng hồ, thấy vẫn chưa đến mười hai giờ bèn gọi cho cậu định giải thích rõ ràng nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy. Đoán chừng hôm nay đã chơi với bạn học cả ngày nên mới ngủ sớm, thôi thì chờ đến khi máy bay đáp xuống rồi liên lạc với cậu sau vậy.

Trưa hôm sau, Lâm Tranh lên phòng làm việc nghỉ ngơi mới biết tin anh đã lên đường sang Singapore lúc bảy giờ sáng từ chỗ trợ lý.

Vừa nghe tin Lâm Tranh đã rất giận, nhưng cậu biết khá nhiều quản lý cấp cao đều ngồi trên chiếc máy bay đó, hẳn là anh phải đi xử lí việc gấp chứ không phải nuốt lời đoạn dằn cơn tức xuống bình tĩnh gọi cho anh.

Phong Duật Minh vừa xuống máy bay, thấy cuộc gọi đến lập tức nhấc máy giải thích đầu đuôi câu chuyện.

“Bão à?” Lâm Tranh hơi lo lắng: “Vậy mọi người phải chú ý an toàn đấy.”

Phong Duật Minh: “Ừm, lần sau có dịp tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi chơi.”

Lâm Tranh: “Được.”

Cậu thả điện thoại xuống, bước đến cửa sổ sát đất xem giàn trồng hoa, lặng lẽ thở dài.

Trợ lý vào đưa cơm, cô bày hộp cơm ra rồi chỉ vào hộp chè đậu xanh nói: “Phong tổng nói em ăn khá nhiều món cay trong buổi liên hoan với hội bạn vào chủ nhật, hè rất dễ nóng trong người nên chị đã đặt sẵn chè đậu xanh cho mấy ngày tới, em ngủ dậy nhớ ăn nhé.”

Trợ lý đặt hộp chè vào tủ lạnh.

“Đợi đã.” Lâm Tranh gọi cô ấy lại: “Em không muốn ăn lắm nên chắc chị dọn đi thôi, em sẽ ăn chè luôn bây giờ.”

Trợ lý nhìn hộp cơm, cô là người đặt cơm cho Lâm Tranh khoảng thời gian này, biết cậu thích ăn gì nên khuyên nhủ: “Bỏ bữa không tốt đâu, nếu em không muốn ăn mấy món này thì chị gọi món khác cho nhé?”

Lâm Tranh lắc đầu: “Em không muốn ăn, chị đi ăn đi đừng để ý đến em.”

Trợ lý đành thôi không khuyên nữa.

Mấy ngày ngày sau đó, hồn Lâm Tranh cứ thả tận đâu đâu. Lâm Giảo khá buồn bực khi thấy tâm trạng cậu xuống dốc không phanh vì Lâm Tranh cô biết là một chàng trai thẳng thắn chẳng giấu được chuyện gì trong lòng quá hai ngày, thỉnh thoảng cũng giận dỗi nhưng chỉ mất nửa ngày để trở lại bình thường. Đây là lần đầu cô thấy Lâm Tranh không vực dậy nổi tinh thần trong khoảng thời gian dài như vậy.

Lâm Giảo phát huy sở trường chị gái nhỏ thân thiết, tranh thủ nửa tiếng không quá bận trước giờ tan tầm để tâm sự với Lâm Tranh.

“Lâm Tranh, gần đây em có gặp rắc rối gì trong công việc không? Có gì không hiểu thì cứ đến hỏi chị nhé.”

Lâm Tranh nhìn tin nhắn WeChat từ Lâm Giảo, cậu lau tay cho khô rồi trả lời: Không có ạ, mấy hôm đầu thì vẫn chưa nắm được nhưng bây giờ em biết cách làm rồi.”

Lâm Giảo: Mấy ngày nay chị thấy em không được vui, cũng chẳng thấy em nói gì với mọi người trong nhóm chat. Sao thế, em thất tình à? [Cười xấu xa]

Thật ra bản thân Lâm Tranh cũng không rõ, từ ngày Phong Duật Minh đi tâm trạng cậu đã bắt đầu đi xuống. Nếu nói là giận Phong Duật Minh thì cũng không hẳn, Phong Duật Minh không dẫn cậu theo vì bận công tác và vì sự an toàn nên cậu có thể thông cảm. Còn khởi đầu của sự buồn bã này là khi cậu tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa ở phòng Phong Duật Minh và trông thấy bàn làm việc trống rỗng không một bóng người.

Lâm Tranh nhìn dòng tin nhắn Lâm Giảo gửi đến, biết rõ chị ấy đang chọc mình nhưng quả là có những điều cậu vẫn chưa giải thích được nên không phủ nhận mà hỏi lại: Tổ trưởng, nếu người chị gặp mỗi ngày đột nhiên biến mất thì chị sẽ có cảm giác gì?

Lâm Giảo: Cái này phải xem mối quan hệ của chị với người đó. Nếu thân thiết thì tất nhiên chị sẽ rất nhớ rồi.

Nhớ?

Lâm Tranh cứ lặp đi lặp lại từ đó trong đầu, cậu cũng đang nhớ à?

— Hết chương 26 —