An Kính hẹn thời gian để gặp Phong Duật Minh và đến thẳng tập đoàn Lâm thị vào chiều thứ sáu.
Phong Duật Minh tưởng rằng An Kính đến để bàn chuyện làm ăn, anh định gọi cho Lý Dược thì An Kính đã vội nói: “Phong tổng đừng vội, chúng ta bàn chút chuyện riêng trước đã.”
Phong Duật Minh mời ông ngồi xuống sô pha: “An tổng muốn nói về chuyện gì?”
An Kính có thể hình cao lớn và giọng ông cũng hùng hồn như thế: “Tôi có vài yêu cầu quá đáng.”
Phong Duật Minh: “Mời nói.”
An Kính: “Chuyện về con bé nhà tôi ấy mà, thấy bạn bè được nghỉ hè bèn đua nhau đi thực tập nên nó cũng không chịu ngồi yên. Con bé này cũng khá cứng đầu, luôn miệng bảo đến công ty nhà mình thì chẳng có ý nghĩa gì nên tôi mới nghĩ chi bằng để Gia Gia đến Lâm thị thực tập vài tháng.”
Phong Duật Minh cúi đầu uống nước, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Việc cỏn con thế này thì tất nhiên là không thành vấn đề.”
An Kính tiếp tục nói: “Tôi nghe bảo Lâm Tranh cũng đang thực tập ở đây, cậu ấy ở bộ phận nào thế?”
Phong Duật Minh khẽ cụp mắt, dường như đường nét cứng cáp trên gương mặt ấy được phủ thêm một lớp sương, dù sự thay đổi không rõ rệt mấy nhưng đúng là bầu không khí xung quanh lạnh hẳn đi.
Phong Duật Minh đặt chiếc ly xuống: “Bộ phận Lâm Tranh đang thực tập chính là công ty IT Lâm thị vừa mua được, tất cả đều là người mới vì Lâm Tranh không muốn để nhân viên biết mặt cậu ấy. Về phần hòn ngọc quý trên tay An tổng, tôi nghĩ cô ấy có thể thực tập ở bộ phận tuyên truyền. Cô ấy học chuyên ngành tiếng Hoa, sẽ rất tốt khi ứng dụng vào thực tiễn.”
An Kính cảm nhận được sự xa cách từ thái độ của Phong Duật Minh, ông không rõ anh đang khó chịu vì Tĩnh Gia đến đây thực tập hay vì Tĩnh Gia tiếp cận Lâm Tranh. Bèn hỏi thử: “Từ nhỏ Gia Gia đã được tôi nuông chiều, tôi sợ một mình con bé không thể xoay sở được nên tôi nghĩ chi bằng cho con bé thực tập cùng Lâm Tranh để hai đứa nhỏ có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
“An tổng, tôi hiểu ý ông. Chỉ là người trẻ thời nay làm việc không biết chừng mực, ở trường thì đành vậy nhưng trong công ty thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.” Phong Duật Minh điều chỉnh lại cảm xúc, nụ cười hiện lên trên mặt anh: “Chuyện của hai người thì nên để họ tự phát triển thôi. Chúng ta nhúng tay vào quá nhiều lại không được hay mấy.”
Tuy lời Phong Duật Minh nói không được xem là thân thiện nhưng ý tốt lại khá rõ ràng, An Kính yên tâm nên không định yêu cầu thêm gì nữa.
An Kính vừa đi thì Phong Duật Minh đã quay về bàn làm việc, cầm điện thoại bàn lên định gọi cho quản lý bộ phận tuyên truyền để anh ta sắp xếp vị trí thực tập cho An Tĩnh Gia. Nhưng chỉ ấn được vài số tay anh đã cứng đờ trên bàn phím điện thoại.
Dừng lại vài giây, Phong Duật Minh dập ‘cạch’ ống nghe xuống bàn máy.
Còn mười phút nữa là đến giờ tan làm, người trong văn phòng đã bắt đầu rục rịch.
Lâm Tranh quay sang nhìn đồng nghiệp dọn dẹp cặp tài liệu, kéo khóa, chỉ thiếu điều tắt luôn cả máy tính bàn. Thấy Lâm Tranh nhìn mình, đồng nghiệp khóc lóc thảm thương nói: “Tuy rằng Lâm thị có chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần nhưng bộ phận chúng ta hoàn toàn không biết nó là gì, e rằng cuối tuần này chính là hai ngày nghỉ duy nhất trong cả quý này đấy.”
Lâm Tranh cười: “Còn mười phút nữa cơ mà, anh gom đồ sớm thế.”
Đồng nghiệp bí ẩn nói: “Cậu không hiểu được đâu, nếu chúng ta có thể tranh thủ về sớm hơn một phút vào những chiếu thứ sáu thì sẽ đỡ bị kẹt xe ngoài đường tận hai giờ, chín bỏ làm mười thành nửa ngày nghỉ đấy.”
Lâm Tranh: “…….”
Sau khi trò chuyện với đồng nghiệp, cậu nhận ra rằng mình cũng sẽ bị dòng xe cộ đông đúc ngoài kia cản đường.
Giờ cao điểm tối thứ sáu nằm ở cái trình độ cao hơn những ngày khác nhiều, nếu lao ra đường trong khung giờ này thì thôi cứ chuẩn bị tinh thần bỏ thêm hai ba tiếng đồng hồ trên cầu vượt đi.
Lâm Tranh gửi tin nhắn cho lão Tiền: Lão Tiền, giờ tan làm kẹt xe lắm nên tám giờ rưỡi hẵng đến đón cháu.
Đến giờ, Lâm Giảo tắt máy tính, thấy Lâm Tranh vẫn ngồi đó không nhục nhích bèn nhắc nhở: “Lâm Tranh, em nhớ tắt điều hòa nhé. Chị về trước đây.”
Lâm Tranh vẫy tay tạm biệt các đồng nghiệp, nhìn văn phòng dần thưa thớt và cuối cùng là vắng tanh không một bóng người.
Lâm Tranh chán ngán tìm điện thoại mở WeChat lên, cậu nhìn tên Phong Duật Minh do dự vài giây rồi gửi đi một tin nhắn: Bộ phận số năm về hết rồi, cháu muốn lên phòng làm việc ngồi một lát.
Chẳng mấy chốc Phong Duật Minh đã trả lời: Lên đi.
Lâm Tranh xuống quán cà phê lầu một mua hộp kem, vừa ăn vừa lên lầu.
Khi Lâm Tranh vào phòng thì Phong Duật Minh đang gọi điện thoại, cậu đặt ly cà phê vừa mua lên bàn anh rồi quay sang chỗ sô pha.
Chẳng biết từ lúc nào trước mặt cửa sổ sát sàn được trang trí thêm một giàn hoa cao cỡ nửa người và rộng chừng hai mét với ba tầng xếp đầy cây cảnh.
Gia đình họ Lâm có nhà ấm trồng hoa, ông cụ thích chăm sóc cây kiểng nên Lâm Tranh cũng mưa dầm thấm đất từ bé, biết khá nhiều giống cây. Cậu đến gần giàn hoa, tầng trên cùng là loạt bình trong suốt nuôi dưỡng trích thủy Quan Âm* và trầu bà vàng. Tầng giữa là những chiếc chậu trắng trồng lô hội và trúc lưng quy*. Dưới cùng là mấy chậu xương rồng be bé.
(*) Trích thủy Quan Âm: Cây Ráy, là loài thực vật mọc hoang nhiều ở những vùng đất ẩm thấp, thân mềm, chiều cao khoảng 0.3 – 1.4m. Phần dưới mọc bò và phần trên mọc thẳng đứng. Rễ phát triển thành hình củ dài, củ được chia thành nhiều đốt ngắn và có vảy màu nâu. Lá cây ráy to, rộng 8 – 45cm và dài 10 – 50cm. Phiến lá có hình tim, mép nguyên hoặc hơi lượn, cuống dài 15 – 120cm. Bông mo chứa hoa cái mọc ở phần gốc, hoa đực mọc ở phía trên cao. Quả mọng, hình trứng và khi chín có màu đỏ.
(*) Trúc lưng quy: Việt Nam mình gọi là trúc lưng rùa, một loại cây phong thủy. Là cây thuộc họ cây thiên nam tinh, còn được biết đến là Trầu bà nam mỹ, Trầu bà lá xẻ, Trầu bà lá rách,… Lá Trúc đại diện cho sự phú quý, cây họ trúc sẽ mang lại tài vận có tác dụng phát triển công danh sự nghiệp. Con Rùa lâu nay được biết đến là biểu tượng cho sự bền vững lâu dài, trường thọ được người người kính trọng.Bởi vậy cây Trúc lưng rùa là loại cây phong thủy khi được bày trí ở đúng vị trí trong nhà sẽ đem tới sức khỏe, tài lộc hay may mắn, thịnh vượng.
Tất cả đều là những cây trồng thường thấy nhưng chúng lại phát triển rất tốt, lá cây xanh biếc sáng ngời phối với giàn hoa trắng lập tức xóa tan cảm giác trống trải của nơi này. Mặt khác, căn phòng chỉ có hai màu trắng đen chủ đạo cũng có hơi thở của sự sống hơn nhiều.
Phong Duật Minh ngắt điện thoại, bước đến cạnh Lâm Tranh: “Bảo trở lý mua ít cây cảnh về, thế là cô ấy làm luôn cả giàn trồng hoa.”
Cả không gian rộng thế này, chỉ đặt mấy chậu cây thì xấu lắm. Đặt cả giàn ở đây mới tạo ra hiệu quả.” Lâm Tranh múc muỗng kem cho vào miệng: “Nhưng cháu nghĩ chỗ này có thể đặt thêm một chậu hoa, tất cả đều là cây xanh thế này trông khá nhạt nhẽo.”
Nói xong, Lâm Tranh nghiêng người quan sát tầng dưới và phát hiện ra một chậu sen đá được xếp sau dàn cây xương rồng. Cậu ngồi xổm người xuống lấy nó ra, cười nói: “Chậu nhỏ này xinh quá, sao lại giấu tít trong thế.”
Lâm Tranh đặt sen đá lên tầng cao nhất rồi quay sang nhìn Phong Duật Minh: “Trông có giống cánh bướm không?”
Trước khi nói, Lâm Tranh lấy chiếc muỗng nhựa trong miệng ra, chút kem trên muỗng dính lên chóp mũi cậu, giọt kem màu chocolate tan chảy trông như sắp trượt xuống.
Phong Duật Minh giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi.
“A.”
Dường như tay Phong Duật Minh có thứ nhiệt độ nóng bỏng nào đó khiến cơ thể Lâm Tranh cứng đờ trong nháy mắt.
Phong Duật Minh: “Tôi còn một cuộc họp video nữa, cậu có thể xem tạp chí chỗ sô pha hoặc đói bụng thì cứ bảo trợ lý đặt thức ăn về.”
Lâm Tranh ra dấu ‘OK’: “Cháu không đói, chú cứ làm việc đi đừng để ý đến cháu.”
Phong Duật Minh quay về bàn làm việc, đeo tai nghe, tựa vào lưng ghế bắt đầu bàn bạc công việc với hai người trong màn hình máy tính.
Lâm Tranh nằm trên sô pha lật xem tạp chí, cậu theo dõi tất cả các kì tạp chí tài chính và kinh tế được xuất bản bởi những tòa soạn uy tín, mấy cuốn trên bàn trà là kì tạp chí mới ra tuần này nhưng Lâm Tranh đã xem hết rồi. Cậu lục lọi từ trên xuống dưới, tìm thấy một quyển tạp chí mới, bên trong có chuyên mục hỏi đáp giới thiệu những tinh anh trong giới thương nghiệp. Lâm Tranh nhìn chiếc áo sơ mi xanh xám và quần tây đen cùng với đôi giày da mũi nhọn, tưởng tượng xem mình mặc chúng sẽ trông thế nào rồi tê rần cả người.
Cuộc họp của Phong Duật Minh đã kết thúc và tay phải anh đang lướt con chuột để nhấp vào thư mục xem tài liệu, tay trái thì giơ lên bên má theo thói quen. Ánh mắt anh chợt đảo qua, trông thấy đầu ngón trỏ đã dính giọt kem chocolate. Phong Duật Minh ngẩng đầu lên nhìn người đang nằm trên sô pha, Lâm Tranh nhăn mặt xem tạp chí, chẳng biết đang xem đến nội dung gì mà cả người sinh động hơn hẳn, quệt miệng mở sang trang khác.
Khóe môi Phong Duật Minh khẽ nhếch lên, ngón trỏ đặt trên sống mũi lướt xuống ấn nhẹ môi dưới.
Tám giờ hơn, Lâm Tranh lấy điện thoại ra kiểm tra tình hình giao thông và các tuyến đường kẹt xe đã giảm đi rất nhiều. Cậu bật dậy khỏi sô pha, hỏi: “Hôm nay chú có về không?”
Phong Duật Minh: “Khi nào cậu về, tôi đi với cậu.”
Lâm Tranh cười rạng rỡ: “Thế thì tám giờ rưỡi nhé.”
Sáng thứ bảy, Bạch Hi nhận được tin nhắn thông báo tiền lương làm thêm đã được chuyển vào tài khoản. Cậu kiểm tra số dư, đó là số tiền tích góp nửa năm nay và đủ để mua một chiếc laptop.
Hơn bốn giờ chiều, Lâm Tranh bị Bạch Hi gọi ra ngoài. Hai người dạo hết một vòng trung tâm mua sắm, Lâm Tranh nhắn vào nhóm chat bộ phận số năm để nhờ đồng nghiệp gợi ý vài dòng laptop cấu hình mạnh. Cậu vừa cho đồng nghiệp xem xét cấu hình máy từ xa vừa mặc cả với người bán hàng cùng Bạch Hi. Mua laptop xong, hai người định lên thẳng tầng cao nhất của trung tâm ăn cơm chiều, chuẩn bị bước chân lên thang cuốn Bạch Hi đã giơ điện thoại lên trước mặt Lâm Tranh.
Triệu Hàm: Anh em, bây giờ tôi đang ở trong thành phố, cô đơn cần tìm người tâm sự. @Lâm Tranh @Bạch Hi
Thế là hai đứa lại rẽ sang đường khác, vào trung tâm thành phố tìm Triệu Hàm.
Anh họ Triệu Hàm lái xe vào thành phố giao hàng, thấy Triệu Hàm ở nhà nhàn rỗi quá bèn gọi anh chàng theo cùng để có người nói chuyện trên đường. Đến chiều anh họ hẹn mấy ông chủ khác ăn cơm, Triệu Hàm thấy chẳng vui vẻ gì nên trốn mất dạng.
Lâm Tranh và Bạch Hi lần mò theo định vị Triệu Hàm gửi, quẹo trái vòng phải tìm đến khu phố chợ đêm.
Triệu Hàm trông thấy hai người bèn đưa thực đơn cho họ: “Gọi món đi, hôm nay tôi đãi. Không say không về!”
Bạch Hi ngồi đối diện nhìn lướt qua thực đơn: “Cay quá.”
Triệu Hàm: “Càng cay càng tốt. Lần nào về nhà tôi cũng phải ăn hoa màu rồi là ngũ cốc, đầu lưỡi sắp mất hết cảm giác rồi.”
Lâm Tranh: “Tại sao?”
Triệu Hàm đau đớn kể: “Bà nội và mẹ tôi đều bị dưỡng sinh tẩy não. Kể cho mấy cậu nghe thực đơn của tôi nhé, một ngày ba chén nước khổ qua, bữa sáng là cháo khoai lang, đến trưa có cơm tím, tối là cháo bát bảo, thức ăn chỉ có rau dưa và không có nổi một giọt nước tương.”
Lâm Tranh thấy quá thê thảm: “Cậu ăn được hả?”
Triệu Hàm: “Hết cách rồi, hai vị ở nhà cứ dông dài mãi, tôi mà không ăn sẽ bị họ càu nhàu chết. Hơn nữa món nước khổ qua đó có tác dụng giảm cân thần kì lắm, lần nào uống xong tôi cũng không thèm ăn nữa, ý định ăn vụng cho đỡ thèm cũng biến mất luôn.”
Bạch Hi cười nói: “Thôi được rồi, tớ sẽ gọi một phần cua cay. Cậu thì sao Lâm Tranh?”
Lâm Tranh: “Tôm đất đi. Lâu rồi chưa ăn.”
Triệu Hàm gọi người bán hàng: “Ông chủ, cho sáu mươi xiên thịt dê với một ít bia.”
Người ta đưa bia đến, Triệu Hàm quen tay khui hai chai rồi đặt một chai trước mặt mình và một chai trước mặt Bạch Hi.
Lâm Tranh: “Của tớ đâu?”
Triệu Hàm giơ bia lên chạm vào chai Bạch Hi, nhìn Lâm Tranh nói: “Cậu không được uống.”
Lâm Tranh: “Tại sao?”
Triệu Hàm trợn mắt: “Sao tôi biết được, cậu đi hỏi ông chú nhà cậu ấy.”
Lâm Tranh khó hiểu nhìn sang Bạch Hi.
Bạch Hi: “Lúc cậu nằm viện và bọn tớ đi thăm ấy, chú nhỏ nhà cậu đã ra lệnh cho lão đại là không được cho cậu uống rượu và cũng không được dẫn cậu đi bar.”
Triệu Hàm lắc chai bia, bĩu môi nói: “Dù sao gan tôi cũng không đủ to để đối đầu với chú cậu. Em gì ơi, cho một ly nước chanh!”
Lâm Tranh: “…….”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Triệu Hàm đã uống hết ba chai bia còn chai của Bạch Hi vẫn chưa cạn. Triệu Hàm mất hứng, giơ chai bia lên: “Bạch Hi, cạn hết nửa chai này đi.”
Bạch Hi đang lột tôm, cậu cho con tôm vào miệng rồi cầm chai bia lên cụng ly với Triệu Hàm.
Triệu Hàm ngửa đầu, tầm mắt hướng ra sau lưng Bạch Hi và tia sáng chợt lóe lên, cậu đặt chai bia xuống quát: “Đứng lại!”
Bạch Hi và Lâm Tranh cùng quay đầu lại, một bóng người đang vội vàng bỏ trốn. Bạch Hi nhìn sang bên cạnh rồi vội hét lên: “Tên đó trộm máy tính của tớ rồi!”
Ba người lập tức bất dậy chạy theo hướng tên trộm.
Triệu Hàm chạy rất nhanh, họ sắp đuổi đến nơi thì tên trộm chợt quay ngoắt sang phải, chạy vào con hẻm dài. Lâm Tranh nhìn sang hướng đó rồi nói với Bạch Hi: “Chúng ta chạy sang đầu bên kia chặn gã!”
Hai người tạt vòng qua, khi cả hai đến đầu bên kia thì tên trộm vẫn chưa xuất hiện. Lâm Tranh muốn đi vào trong nhưng Bạch Hi giữ cậu lại: “Cậu đừng vào đó, nhỡ gã có đồng bọn thì sao.”
Lâm Tranh nhìn quanh, cậu tìm thấy hai cây gậy bên vệ đường và đưa một cây cho Bạch Hi: “Chúng ta đứng ở cột đèn phía trước chờ.”
Bạch Hi: “Lâm Tranh, cậu ở đây để tớ đi xem.”
Lâm Tranh vội la lên: “Cậu kì kèo mè nheo gì thế, lỡ đâu trong hẻm có ngã rẽ và gã chạy mất thì sao!”
Bạch Hi nhìn Lâm Tranh, chiếc laptop đó là một khoản tiền lớn với cậu nhưng với Lâm Tranh thì không. Nếu để Lâm Tranh bị thương chỉ vì một cái laptop thì không đáng tí nào. Lâm Tranh mới xuất viện gần đây, cậu ấy còn chưa khỏe hẳn.
Bạch Hi không dám mạo hiểm, cậu giữ chặt Lâm Tranh ở đầu hẻm và không ai vào trong.
Lâm Tranh không muốn cãi nhau với cậu, đuôi mắt chợt liếc thấy bóng người lao ra dưới ánh đèn. Lâm Tranh hét to: “Tên đó kìa! Bạch Hi, mau đuổi theo!”
Hai người cùng chạy vào con hẻm, tên trộm thấy họ trông khá gầy nên chẳng thèm để tâm, vọt thẳng về phía hai người.
Bạch Hi và Lâm Tranh cùng tóm lấy cơ thể tên trộm, gã vùng vẫy tránh thoát rồi định chạy đi. Lâm Tranh thấy chiếc ghế gỗ bên đường, cậu nhấc lên đập vào đùi khiến tên trộm lảo đảo suýt ngã.
Triệu Hàm cũng đuổi theo, ba người bao vây và chặn đường khiến tên trộm chưa chạy được một trăm mét đã bị tóm gáy. Gã định tìm khe hở bỏ trốn nhưng cả ba đã giữ chặt gã lại.
Triệu Hàm vừa thở vừa vặn tay gã: “Định chạy nữa hả? Hôm nay ông nội sẽ chạy với mày đến cùng.”
Tên trộm chịu đau, gào lên: “Thôi thôi thôi, trả cho bọn bay là được chứ gì.”
Lâm Tranh đè lưng nó, cười mỉa: “Trộm đồ trên phố rồi trả lại là xong ư?”
Cậu lập tức lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Bạch Hi vội giữ tay Lâm Tranh, đẩy tên trộm nói: “Trả máy tính lại cho tôi rồi đi đi.”
Tên trộm lập tức để máy tính xuống đất, Bạch Hi lấy lại kiểm tra đoạn quay sang nói với Triệu Hàm: “Để gã đi đi.”
Triệu Hàm đang định buông tay thì Lâm Tranh đã cản lại: “Đợi đã.”
Lâm Tranh lục túi tiền của tên trộm, lấy ví tiền mở ra và tìm thấy chứng minh thư. Cậu đối chiếu với người thật rồi chụp hình và trả nó lại cho tên trộm, giọng nói trong trẻo vang lên trong con hẻm tối tăm khá hống hách và vênh váo: “Tôi có chứng minh thư của anh kèm ảnh chụp, tìm anh là chuyện dễ như trở bàn tay nên tốt nhất là anh xuất hiện trước mặt bọn tôi nữa, để phải tự chuốc lấy khổ.”
Tên trộm ngẩng đầu lên nhìn cậu, tuy trước mắt chỉ là một tên nhóc mười mấy tuổi nhưng đôi mắt đó có khí thế chỉ xuất hiện ở những người có chống lưng đủ mạnh. Gã ra đời lăn lộn nhiều năm, gặp đủ hạng người và bây giờ đây gã quyết định đè nén những lời bẩn thỉu trong lòng xuống, cắn răng bỏ đi.
Bạch Hi thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hàm vỗ vai Bạch Hi, mỉm cười: “Lão tứ biết mình đang làm gì mà, đừng lo.”
Triệu Hàm có thể hiểu được nỗi lo của Bạch Hi, tên trộm không trộm được thứ gì đó, dù bảo cảnh sát thì cũng chỉ giam được vài ngày rồi thả ra nhưng mối thù giữa họ thì đã ghi lại đó. Bạch Hi sợ dồn tên trộm đến đường cùng sẽ khiến gã nảy sinh ý định trả thù, cậu và Triệu Hàm đều là người vùng khác nên e là sẽ chịu thiệt. Về phần Lâm Tranh, họ không muốn để cậu gặp thêm bất kì nguy hiểm nào nữa.
May là Lâm Tranh có cách giải quyết.
Suy cho cùng thì cả ba đều chưa tròn hai mươi tuổi, sau khi đuổi bắt kẻ trộm và chạy cự ly dài, họ lấy lại bình tĩnh và nhìn nhau với sự sung sướиɠ anh hùng.
Triệu Hàm vung tay: “Đi uống bia thôi!”
Lâm Tranh: “Tớ nữa!”
— Hết chương 23 —