Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 29: Cho cô ấy uống máu?

Nghe Thẩm La Vũ nói vậy, anh liền cau mày căng thẳng:

- Vậy ra mày đang nghi ngờ năng lực của tao?

La Vũ vội xua xua tay:

- Tao không dám, không dám.

Bất chợt cả cơ thể Khiết Uy phát sáng, thứ ánh sáng đỏ chói chang quái lạ. Chỉ trong chớp mắt, dáng vóc cao lớn đã biết mất, chỉ nhìn thấy Sun mèo đen nằm dài mệt mỏi trên giường.

La Vũ khuỵ chân, nhìn chú mèo nhỏ đáng thương trước mắt:

- Mày bị sao vậy?

Sun ngước nhìn La Vũ, ánh mắt mệt mỏi vì kiệt sức:

- Mày nghĩ thế nào?

La Vũ vốn dĩ nhạy bén thông minh, liền đáp:

- Xem tình hình này thì có lẽ mày đã mất quá nhiều máu, dẫn đến không thể biến trở về thành người được.

Sun thở một hơi mỏi mệt:

- Vậy mày có biết nguyên do tao mất nhiều máu không?

Lúc này ngẫm đi ngẫm lại, La Vũ chợt giật mình mà thốt lên:

- Chẳng lẽ…chẳng lẽ mày cho Lộ Phương uống máu của mày à?

Sun đưa một chân trước chống dưới mồm, ánh mắt híp lại:

- Vậy thì sao? Không được hả?

Sự bình tĩnh của Sun càng khiến La Vũ rối trí đến khó hiểu, anh ấy thầm nghĩ: “Điên thật rồi! Tôn Khiết Uy đường đường là tộc trưởng của gia tộc ma cà rồng cao quý. Hắn lại làm liều mà cho máu và cả linh lực. Chẳng lẽ hắn quên mất hay không sợ lời nguyền rủa từ ngàn năm sao? Không lẽ hắn muốn một người bình thường như Lộ Phương làm vợ của hắn, làm chủ mẫu của gia tộc ma cà rồng? Loạn, loạn cả rồi”.

La Vũ nhìn phía Sun với vẻ mặt thản thốt, vẫn chưa thể tin được sự thật kinh thiên này:

- Tao thật không hiểu, đầu óc của mày khi cho cô ấy uống máu là bị cửa kẹp hay lúc đó quên đem theo não vậy?

Ánh mắt Sun tức giận, lộ rõ vẻ hung dữ, cọc cằn nhìn chằm chằm La Vũ. Anh ấy trong thấy liền xìu người, nét mặt sợ sệt:

- Thôi nào, đừng căng thẳng vậy chứ. Mà sao mày lại nghĩ đến chuyện để Lộ Phương uống máu…

Đây cũng chính là nỗi lòng của hắc miêu, nó đã ghim chuyện này từ lâu, hôm nay mới có cơ hội tuôn xả. Sun đứng dậy, lông trên lưng cũng dựng đứng cả lên:

- Tất cả là tại mày!

La Vũ vẫn chưa rõ ẩn tình, điềm nhiên đáp:

- Mắc mớ gì đến tao?

Sun bước đến ngồi cạnh Lộ Phương, nhìn cô đang ngủ say. Dường như bây giờ Sun cảm nhận rất rõ tình cảm mà nó dành cho cô gái này.

- Tao cứ nghĩ khi tao biến thành mèo rồi thì lời nguyền sẽ không có tác dụng. Nào ngờ khi tao cắn cô ấy, đồ đằng lại hiện ra.

La Vũ nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh ấy suy nghĩ rồi hỏi thẳng một câu:

- Vậy bây giờ mày tính ở mãi bên cạnh cô ấy à?

Hắc miêu đứng hẳn hai chân sau, hai chân trước khoanh lại trước ngực, Sun đưa mắt nhìn Thẩm La Vũ, trông có ý suy xét:

- Quả thật trước đây tao đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì…

La Vũ cảm thấy điều chẳng lành khi nhìn vào nụ cười bí hiểm trên mặt Sun mèo đen:

- Mày…mày có ý gì đây?

Sun chẳng giấu giếm thêm, mỉm cười thích thú, có rất nhiều chuyện nằm trong tầm ngắm của Khiết Uy mà đối phương chẳng hề hay biết:

- Vào hôm qua, khi Lộ Phương nộp CV xin việc, tao thấy mày có nhúng tay vào để cô ấy chọn công ty của mày. Tao nói không sai chứ?

Thẩm La Vũ mỉm cười:

- Không sai, mắt quan sát rất nhạy bén. Vậy cho nên mày muốn…

Sun vẫn giữ trên môi nụ cười gian:

- Nếu mày đã muốn cô ấy đến đó làm việc thì tất nhiên mày phải chịu trách nhiệm.

Tiếng sét ầm ầm đánh bên tai, Tôn Khiết Uy ép anh ấy sao? Tự nhiên lại bán cái hẳn sang Moon.

- Cái gì?

La Vũ xụ mặt, trong lòng đang dậy sóng phẫn nộ: “Tức chết được. Mình muốn đưa Lộ Phương về công ty để dày vò các kiểu cho hắn đau lòng chơi. Ai dè giờ bắt chịu trách nhiệm. Tên điên này!”

Tôn Khiết Uy vốn đi không phải người đơn giản, lại là kẻ có máu mặt trong xã hội. Sun mỉm cười đắc ý, trong khi Moon dường như đã bị ép đến bước đường hoàn toàn không thể từ chối dù chẳng muốn đồng ý.

- Nên nhớ, nếu Lộ Phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ mày, thì tao nghĩ gia tộc của mày cũng sẽ không yên ổn được đâu.

Thẩm La Vũ không nén được cơn giận, anh ấy biến trở lại hình dạng của Moon, nhìn Sun đầy thách thức:

- Bây giờ ngang sức rồi này, mày có ngon nhào vô.

Sun khép nhẹ mí mắt, vẻ mặt nghiêm nghị:

- Mày đang thách tao à? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngay từ đầu là do mày chủ động nhúng tay vào, bây giờ tao toại nguyện cho mày, có gì không hài lòng?

Bị Sun mèo đen nói thẳng một vố không thể đối đáp, bây giờ không lẽ Thẩm La Vũ thường nhận ra ý đồ xấu trước đây của mình?

Moon sủa gâu gâu liên hồi, hai bé “thú cưng” đang chuẩn bị sẵn sàng lao vào nhau “quyết chiến” thì bất chợt Lộ Phương trở mình:

- Um…

Hai bé đình cuộc chiến, Moon bực tức nhìn về phía Sun: “Tên khốn Tôn Khiết Uy. Dám dùng danh nghĩ gia tộc để uy hϊếp mình. Có ngon đến đây, xem ai sợ ai!”