Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 16: Trách nhiệm của ai?

Lộ Phương đến công ty mà cứ ngỡ đi nhằm chỗ, bởi lẽ thái độ của gã quản lý hôm nay vô cùng khác lạ. Cô còn đang tưởng nhầm ông ta bị ai dựa rồi chăng?

Đứng trước mặt cô, tên quản lý trở nên dè dặt, ôn nhu đến khó hiểu, thái độ cũng nhẹ nhàng hoà nhã, cứ như đây là một con người khác hoàn toàn:

- Lộ Phương à, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra trước đây tôi thật sự có lỗi với cô. Là tôi có mắt không thấy thái sơn. Nhưng cô yên tâm, từ đây về sau tôi sẽ đối xử thật công bằng với cô. À còn nữa, nếu được, sau khi tôi đến tổng công ty và công việc ổn thoả, tôi sẽ đề bạt với tổng giám đốc để cô làm phó quản lý.

Cô nhìn thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ và lời nói khác thường của ông ta thì không khỏi hoang mang: “Ông ta bị sao vậy? Tính ra quy tắc ngầm với mình sao?”

Trước lời nói tốt đẹp của quản lý, cô vội từ chối:

- Tôi sao có thể nhận ân huệ to lớn như vậy được. Vốn dĩ tôi đi làm chỉ mong an phận thủ thường, không mưu cầu danh lợi, chỉ muốn bình yên mà kiếm tiền thôi.

Ông ta nghe vậy vội nở nụ cười:

- Thôi thôi, bây giờ ai cũng biết chuyện giữa cô và tổng giám đốc cả rồi. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ ăn nói lung tung đâu.

Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong trong đầu cô: “Gì đây? Thì ra nói đông nói tây nãy giờ là muốn ám chỉ chuyện nghi ngờ mình được Tôn Khiết Uy bao nuôi sao? Cái tên Khiết Uy đáng ghét, mình phải cho hắn nhừ xương.”

—————————————-

Lộ Phương hùng hổ đi xăm xăm về phía phòng tổng giám đốc, cô tung cửa hiên ngang bước vào, cả công ty chỉ có mỗi cô dám làm thế này, nhưng anh lại hoàn toàn không trách phạt hay tỏ thái độ khó chịu.

Vừa bước vào cô đã cất lời khó chịu:

- Tôn Khiết Uy, cái đồ đáng ghét nhà anh, anh không có người yêu thì thôi đi, sao có thể tuỳ tiện làm bẩn thanh danh của tôi như vậy.

Cô bước đến bàn làm việc của anh, chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông uy nghiêm đang ngồi nhìn cô với ánh mắt vô cùng bình thản:

- Bây giờ cả công ty đều nghĩ tôi và anh có mối quan hệ…không trong sạch, họ nghĩ tôi muốn trèo cao và nhận được những sự ưu ái bất công. Tốt nhất anh phải giải thích rõ ràng cho tôi.

Anh đan hai bàn tay đặt trước ngực, thái độ bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, hoàn toàn trái ngược với sự cuống cuồng, ồn ào của cô:

- Cô nghĩ chỉ một mình tôi thì có thể khiến chuyện này lan truyền à?

Lộ Phương nhíu mày:

- Ý anh là gì?

Anh đứng dậy bước khỏi chỗ ngồi, tiến đến gần cô, khẽ cúi người nói nhỏ vào tai cô, khoảng cách gần thế này khiến Lộ Phương không tránh khỏi đỏ mặt:

- Đừng vờ quên nhanh thế chứ. Là cô hôm qua vào phòng tổng giám đốc của tôi, cô nam quả nữ ở cùng nhau tận nửa ngày trời. Chưa hết, vừa nãy cô còn hừng hực khí thế, vội vã chạy lên đây tìm tôi như vậy. Tôi e là ban thư ký trông thấy đã lập tức lan truyền “quan hệ” giữa hai chúng ta rồi. Cô nghĩ xem, cô có hoàn toàn vô trách nhiệm trong chuyện này không?

Lời lẽ sắc bén của anh khiến cô “cứng họng”. Rõ ràng muốn chạy lên đây bắt tội anh, ai dè lại bị anh bắt thóp mà buộc tội ngược lại.

Cô gào khóc trong lòng mà chẳng thể nói thành lời: “Nghĩ đi nghĩ lại thì quả thật…Sao kỳ vậy nè, tự nhiên…tự nhiên thành ra như vậy.”

—————————————

Cô trở về chỗ làm việc, trong lòng hụt hẫng vì nói tới nói lui một hồi lại thành ra cô cũng là người có trách nhiệm.

Đang suy nghĩ bâng quơ, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:

- À tí nữa quên, sắp tới ngày họp mặt rồi, mình phải viết đơn xin nghỉ phép.

Cô hí hửng cầm đơn xin nghỉ phép đến đưa cho quản lý, nhưng ông ta lại từ chối, không thể nhận với lý do khiến cô bất ngờ:

- Phải rồi, hôm qua vừa có thông báo mới nên tôi chưa kịp báo đến mọi người. Từ đây về sau đơn xin nghỉ phép phải được lầu trên duyệt.

Cô vừa nghe thấy đã toát mồ hôi hột: “Lầu trên? Chẳng phải là phòng làm việc của tên Tôn Khiết Uy sao? Lại phải gặp hắn.”

Dù sao cũng đã lỡ, cô thì không thể bỏ qua buổi họp lớp, nhất định cô phải đi để gặp được Trần Vỹ Liêm.

Lộ Phương đứng trước mặt anh, đưa lá đơn xin nghỉ phép ra phía trước, môi cô nở nụ cười thiện lành:

- Tổng giám đốc độ lượng, lúc nãy là do tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, là lỗi của tôi. Mong anh đừng chấp nhất. Nhà tôi có việc nên tôi cần nghỉ hai ngày. Mong tổng giám đốc có thể phê duyệt. Tôi sẽ rất biết ơn anh.

Anh nhận lấy tờ đơn xin nghỉ phép, một tay chống cằm cất lời:

- Là thân thích bị ốm à? Nhà có xa không?

Cô vội xua tay:

- Dạ là…ở thành phố Đông Vu.

Anh bình thản, lời nói rõ ràng là một sự tính toán kỹ lưỡng:

- Vậy cũng không xa. Đúng lúc tuần sau tôi có lịch trình đến thành phố Đông Vu. Tôi sẽ đi cùng cô.

Cô nghe vậy liền hoang mang:

- Tổng giám đốc à…không cần thiết phải như vậy đâu.

Anh đưa tay lấy chiếc mắt kính được đặt trên bàn đeo vào, bây giờ trong rất ra dáng một học bá tri thức.

Ngón tay thon dài cầm bút, dứt khoát ký phê duyệt đơn xin nghỉ phép của cô. Môi anh nở nụ cười “xảo quyệt”:

- Sao lại không cần thiết? Lộ tiểu thư hết lòng chăm sóc Sun suốt thời gian qua, tôi đương nhiên phải đền đáp rồi.

Anh trả lại đơn xin nghỉ phép cho cô, lời nói nhỏ nhẹ, điềm đạm:

- Tất cả chi phí đi lại, ăn uống và thuê khách sạn cho chuyến đi cô cứ yên tâm giao cho tôi.

Lộ Phương vừa nghe đã thấy bản thân được hưởng lợi quá nhiều mà chẳng cần lo nghĩ gì cả. Cô hơi ngại ngùng trước sự chu đáo, đối tốt của anh dành cho mình:

- Cám ơn…tổng giám đốc.