Cô thất thần lẫn bàng hoàng khi tỉnh giấc và nhìn thấy cơ thể chi chít vết đỏ trên người, từ cổ đến vùng ngực và cả tay. Lại càng thêm sốc khi nhận ra bản thân đang nằm trên giường với mỗi chiếc khăn tắm che thân.
Cô vội thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi bước xuống cầu thang, mang theo nỗi tức giận tột cùng. Lộ Phương bước vào phòng ăn, nhìn thấy anh đang ngồi nhăm nhi tách trà thượng hạng thì liền tiến tới, cơn thịnh nộ trong lòng bộc phát. Cô nắm chặt hai bàn tay đập mạnh xuống bàn:
- Tối hôm qua anh đã vào phòng của tôi?
Anh trưng ra vẻ mặt bình thản, vẫn tiếp tục uống thêm vài ngụm trà như đang chọc cô tức thêm:
- Đúng vậy.
Lời nói của anh thốt ra nhẹ nhàng, thái độ vô tư khiến cô càng thêm gai mắt:
- Anh đã làm gì tôi hả?
Anh đặt tách trà xuống bàn, lời lẽ nhẹ nhàng:
- Hôm qua cô ngất trong phòng tắm. Tôi chỉ tốt bụng ôm cô lên giường thôi.
Lộ Phương không nhịn được sự vô sỉ này, cô kéo nhẹ cổ áo, để lộ ra những vết đỏ chi chít trên cơ thể:
- Vậy nói đi, cái gì đây?
Nhưng cô nào biết nếu nói về “mặt dày” trong làng chối tội, thì anh đứng nhì khó ai đứng nhất. Anh vờ như mình chẳng biết chuyện gì:
- À, cái đó chắc là do Sun gần đây động dục, không kiềm chế được khi thấy giống cái…
Cô nghe anh nói câu nào cũng chẳng vừa tai. Chẳng có con mèo lại có thể làm ra vết tích đỏ thế này trên cơ thể cô.
Lộ Phương hơi lớn giọng:
- Bao biện! Bây giờ đang là mùa hè, chẳng có con mèo nào động đực vào mùa này cả.
Anh nở nụ cười, nói về tranh cãi thì ai qua được anh đây:
- Nhưng mèo của tôi không giống những con mèo khác.
Cô bất lực, đến nước này thì nghẹn ứ cổ họng. Không bắt được tại trận nên giờ anh chối bay chối biến. Chỉ trách bản thân sơ suất lại đang ở nhà người ta, suy đi nghĩ lại có nói thêm thì người thiệt vẫn là cô.
Anh bình thản nhìn đồng hồ đeo tay:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì Lộ tiểu thư phải bắt đầu làm việc lúc 8 giờ.
Cô nghe đến đây liền giật mình, nhìn lên đồng hồ treo tường thì đã gần đến giờ làm việc. Cứ mải lo bắt tội anh mà quên mất, cô vội cầm đại miếng bánh mì, vừa đi ra xem vừa ăn lót dạ, trong đầu vẫn chưa nguôi ngoai: “Đợi tôi về sẽ tính sổ với anh sau. Anh chưa xong đâu.”
———————————-
Trong phòng họp trang nghiêm, mọi người quanh bàn hội nghị. Giọng nói của quản lý đang ngồi ở vị trí trung tâm của bàn vang lên:
- Tất cả đã có mặt đủ chưa? Chỉ một lát nữa tổng giám đốc sẽ đến phòng của chúng ta để xem xét tiến độ công việc. Tôi cần đưa vài người theo để tiếp đón.
Người quản lý tiếp tục thể hiện uy quyền:
- Những người còn lại phải làm việc cho tốt, tuyệt đối không được để lại ấn tượng xấu với tổng giám đốc. Mọi người đã rõ chưa?
Tất cả nhân viên đồng thanh cất lời:
- Đã rõ thưa quản lý.
Bất chợt ông ta nhìn về phía cô rồi cất lời:
- Lộ Phương!
Cô nghe thấy liền mỉm cười niềm nở:
- Có chuyện gì vậy quản lý?
Ông ta tỏ ra nghiêm túc, vẻ mặt hết sức hệ trọng:
- Tôi có một việc khá khó khăn muốn giao cho cô đảm nhận.
Lộ Phương cứ ngỡ mình nghe lầm, trước giờ thấy anh ta cọc cằn khó khăn lại hay trút giận lên nhân viên vô lý, nếu không muốn nói rằng đôi lúc chèn ép. Ấy vậy mà ngày quan trọng như hôm nay lại tin tưởng mà giao riêng cho cô một nhiệm vụ. Lộ Phương mừng thầm trong bụng: “Có thật không đây? Vậy là cuối cùng quản lý cũng trọng dụng mình rồi sao? Thật tốt!”
Gương mặt cô bừng sáng sự tự tin và hy vọng: “Nhất định mình sẽ làm tốt nhiệm vụ này để chứng minh năng lực cho quản lý thấy.”
Ông ta cau mày, càng làm tăng tính hệ trọng:
- Đây là việc liên quan đến bộ mặt của công ty chúng ta. Lộ Phương, cô có đồng ý tiếp nhận không?
Trước sự nghiêm túc của quản lý, cô cũng thể hiện sự quyết tâm cao độ, không muốn để người tin tưởng mình thất vọng:
- Tất nhiên là tôi đồng ý. Vì bộ mặt của công ty, dù phải gánh vác khó khăn hơn nữa, tôi cũng sẽ không trốn tránh.
Ông ta thể hiện sự hài lòng:
- Tốt lắm. Thật không hổ danh là nhân viên của tôi. Nếu cô đã có lòng như vậy, thì tôi cũng nói thẳng, nhiệm vụ cần cô hoàn thành chính là ở…nhà vệ sinh!
Cô vừa nghe thấy liền đen mặt, quả thật cô nhìn đã lầm ông ta, kẻ quản lý hắc ám này thì có bao giờ lại đột nhiên trở nên tốt tính.
Ông ta chẳng hề hổ thẹn trước sự cư xử bất công, dụng quyền của bản thân mà còn trơ trẽn nói thêm:
- Chẳng là hôm nay tạp vụ xin nghỉ nên chẳng ai dọn dẹp nhà vệ sinh cả. Mà nhà vệ sinh không sạch sẽ tất nhiên cũng ảnh hướng đến bộ mặt công ty còn gì. May mà còn có cô. Cố lên nhé! Nào, mau đi làm đi.
Lộ Phương ngồi trong toilet, tay cầm bàn chải chà bồn cầu mà chỉ muốn dùng nó để chà vào cái nết của kẻ quản lý khốn kiếp kia. Ông ta rõ ràng ỷ quyền cậy thế, ức hϊếp một nhân viên nhỏ bé không bề thế như cô.
Cơn thịnh nộ trong cô bùng phát, Lộ Phương vứt mạnh bàn chải xuống sàn:
- Tức chết được! Cái việc này mà khó khăn gì chứ!?
—————————————
Chiếc xe du lịch hạng sang đậu trước cửa công ty, những người vệ sĩ cẩn trọng mở cửa. Anh từ trong xe bước ra, trên người khoác lên bộ vest đen phẳng phiu, lịch lãm đầy cuốn hút, viên kim cương từ cổ áo giờ đã thay đổi vị trí, yên vị ở ngay trước cavat.
Vẻ ngoài tuấn tú, cao quý, thần thái uy nghiêm, sự hào nhoáng toát ra từ anh khiến các nữ nhân viên phải say mê mà thốt lên:
- Ôi trời, tổng giám đốc đẹp trai quá!
- Đẹp trai thật đó.
Người quản lý nịnh bợ vội bước đến, cúi người kính cẩn:
- Tổng giám đốc, rốt cuộc anh cũng đã đến, thật vinh dự. Mọi người trong văn phòng đang rất mong chờ anh.
Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc nghiêm nghị:
- Chỉ đường.
Người quản lý có chút lo sợ bởi thái độ lạnh tanh của anh, vội đáp:
- Vâng vâng, mời tổng giám đốc theo hướng này.
Anh bước đến đâu, những lời khen ngợi, ngưỡng mộ của các nhân viên nữ lại râm ran đến đó:
- Người đó là tổng giám sao? Đẹp trai quá đi.
- Không biết anh ấy đã có người yêu chưa nhỉ?
Anh bước qua những lời bàn tán, trong lòng chỉ nghĩ đến một người: “Tôi đã tìm được chân ái của lòng mình rồi. Nhưng không biết cô ấy chạy đi đâu mất rồi?”.
Mặt anh có chút cau có khi không nhìn thấy cô đâu cả. Bất chợt Lộ Phương cầm bàn chải dọn vệ sinh, vô tư chạy lướt qua tầm mắt anh mà chẳng hề hay biết gì cả.