Hắc Miêu Đại Nhân: Tình Yêu Bất Chợt

Chương 3: Không đơn giản

Sáng sớm Lộ Phương đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, dặn dò con mèo nhỏ thật kỹ:

- Giờ tao phải đi làm rồi. Mày có đói thì ăn thức ăn tao đã đặt sẵn trên bàn. Ngoan chiều tao về. Tạm biệt cục cưng.

Cô rời khỏi nhà, nó nhìn theo cô, tiếng cửa đóng lại, ánh mắt nó lộ rõ vẻ sắc sảo, tinh ranh. Con mèo nhỏ phóng vội ra hành lang, tận mắt nhìn thấy Lộ Phương đã bước a khỏi cổng chung cư mới yên tâm.

Đôi mắt nó hơi nheo lại, dường như tâm trạng đang ngẫm nghĩ về chuyện gì đó chẳng chút tốt lành.

Trong đầu nó hiện lên hình ảnh một người đàn ông cùng đám thuộc hạ, thái độ gã kia ngông cuồng lại đắc ý, lời nói phát ra khản đặc, hả hê, từng câu từng chữ cứ văng vẳng bên tai con hắc miêu không sót một chữ:

- Sao hả? Đứng lên đi nào, tiếp tục đi chứ! Đường đường là người thừa kế của tộc ma cà rồng mà chỉ có thế này thôi à. Thật là hữu danh vô thực.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nó càng giận dữ, cảm giác bị xúc phạm lẫn hạ bệ. Cục tức này, con hắc miêu nuốt chẳng trôi: “Tiêu Kiện Minh, mày sẽ phải trả giá”.

Con mèo đưa mắt nhìn dọc ngó xuôi ra phía đường lớn, nó dường như muốn kiếm tìm một điều gì đó. Nó le lói suy nghĩ trong tâm trí: “Phải đi xem xét phía bên ngoài, tìm cách liên lạc với người trong tộc”.

Hắc miêu rời khỏi nhà, nó luồn lách qua các nẻo đường, nhưng mèo tính không bằng trời tính. Dường như trong giây phút quyết tâm thăng hoa, nó đã quên mất thân phận hiện tại của mình vẫn đang là một con mèo.

Nó chạy đến té cả khói, liên tục kêu lên “Méo méo…meo…” đầy thảm thiết, khẩn khoản, phía sau con mèo nhỏ là một bầy chó to xác gần chục con đang hùng hùng hổ hổ đuổi theo. Hắc miêu cố sức chạy thật nhanh, nhưng tốc độ vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao bởi bốn chân ngắn cũn: “Tại sao mình lại ra nông nỗi này chứ?”

Những con chó nhiệt tình đuổi theo, cứ như không muốn để vụt mất con mồi béo bở.

Tiếng bầy chó sủa “Gâu gâu” liên hồi, kéo dài trên từng đoạn đường chúng chạy qua, xen lẫn tiếng mèo con bé nhỏ “méo meo” vài ba tiếng trong bất lực, bi thảm.

Đến chiều, Lộ Phương quay trở về nhà, cô hí hửng mở cửa ra:

- Mèo cưng à, tao có mua cái này cho mày nè.

Cảnh tượng căn nhà chằng chịt dấu chân mèo lấm lem trên sàn lập tức thu vào tầm mắt cô. Lộ Phương đang từ trạng thái vui vẻ lập tức chuyển sang biểu cảm cau có, bực mình:

- Cái quái gì vậy? Sun à, mày phá nhà hả? Mày đâu rồi? Tao sẽ cho mày nhừ đòn.

Bước vào phòng tắm, cô thấy nó ngồi trọn vẹn trong thau nước, ánh mắt thất thần lại có chút u buồn, hoảng hốt nhìn cô. Vừa định bụng tìm được nó sẽ chửi và vỗ vào mông nó vài cái cho đỡ tức. Nhưng trông bộ dạng nó đáng thương lại đáng yêu thế này thì sao mà nỡ lòng đây.

Lộ Phương bế nó lên, từng giọt nước từ cơ thể nó rơi rớt lả chả trên sàn, cô khẽ nhíu mày:

- Mày làm gì ở đây vậy? Hư quá, dơ hết cả nhà rồi.

Cô lấy khăn quấn nó lại, ôm vào lòng lau bớt nước rồi còn cẩn thận dùng máy sấy tóc hong khô bộ lông đen tuyền quý tộc của nó.

Nó ngước nhìn cô, ánh mắt to tròn long lanh: “Ta cũng g khổ tâm lắm chứ, nào nghĩ lại thành ra thế này”.

Mệt mỏi với chuyện ở công ty, vừa về đến nhà Lộ Phương còn phải lau dọn mớ vết bẩn vương vãi khắp nơi. Xong việc cô thở phù một hơi mệt lả, lấy gói thức ăn ngon chuyên dành cho mèo cô mua trên đường đi làm về mà đổ vào bát rồi đặt ngay trước mắt nó:

- Ăn đi, thương lắm mới mua cho mày đấy.

Trái ngược lại với những gì cô nghĩ, con hắc miêu xụ mặt, phũ phàng, đưa một chân trước lên hất đổ cả bát thức ăn đến lật úp. Trông vẻ mặt nó rất cáu gắt, bức bối.

Cô tức giận nhìn nó, nhưng cố kiểm soát tâm trạng, không muốn chấp nhất con mèo nhỏ. Lộ Phương vừa ngồi xuống nhặt thức ăn lên, vừa nhỏ nhẹ nói:

- Mày bị sao vậy chứ? Đây là thức ăn cao cấp đó, không phải con mèo nào cũng được ăn đâu. Tao đã bóp bụng mua cho mày, ấy vậy mà mày hất đổ.

Nó giương đôi mắt trơ trơ, có chút gì đó sôi sùng sục bực tức mà nhìn cô, rồi ngoảnh cả đầu sang hướng khác: “Hứ, quý tộc như ta sao có thể ăn thức ăn dành cho mèo hả?”

Nó nhất quyết không đυ.ng đến bát thức ăn dành cho mèo. Làm cô phải tốn công nướng cho nó mấy cây xúc xích loại ngon mà cô mua để trữ trong nhà. Quả nhiên nó quất sạch sẽ:

- Chủ nhân của mày chắc là đại gia rồi, nuôi dạy mày thế nào mà biết lựa đồ ăn thế không biết.

Con hắc miu vẫy vẫy có đuôi, dáng vẻ thanh cao chẳng chút tầm thường: “Lại càm ràm, ai xui xẻo lắm mới hốt trúng người như cô”.

Trong lúc đang đọc báo, cô vô tình lướt mắt qua trang tin tức trong giới kinh doanh, nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông tuấn tú, dáng vẻ cao ráo đang bế trên tay một con mèo mun. Lộ Phương mỉm cười quay sang nhìn con hắc miêu đang nằm cuộn tròn bên cạnh:

- Sun à, mày nhìn xem, con mèo này giống y hệt mày. Nhưng có điều, trông vẻ mặt của nó không khó ở bằng mày.

Nó hừ lạnh một cái, ánh mắt liếc nhìn cô rồi nhanh chóng đá sang hướng khác: “Đúng là đứa con gái khó ưa, dám nói ông đây khó ở.”