Giáo Mẫu

Chương 53: Tỷ tỷ có thể lại một lần nữa vứt bỏ nàng hay không?

Tính tình Nam Cung Phi luôn luôn kích động, sau mấy ngày cuối cùng không nhịn được ra tay rồi, ở trên xa lộ cao tốc chặn lại xe của Nam Cung Vũ. Ngày đó vận may của Nam Cung Phi rất tốt, trùng hợp Lam Kiều, Tiếu Văn, Tần Phong cũng không ở, vệ sĩ còn lại là người mới không đủ kinh nghiệm, Nam Cung Phi ở dưới tầng tầng vây quanh của bọn cận vệ, ở dưới mí mắt tất cả mọi người đem Nam Cung Vũ cướp đi.

Bọn cận vệ thất trách, trở về Nam Cung gia thỉnh tội với giáo mẫu, vốn cho rằng khó giữ được tính mạng, lại không nghĩ rằng giáo mẫu cũng không có giận dữ, ánh mắt yên tĩnh tới cực điểm, tựa hồ căn bản không quan tâm chết sống của Nam Cung Vũ.

Khi Hà Dật Nhiên vội vã đem tin tức Nam Cung tiểu thư bị bắt cóc nói cho Lam Kiều biết, vốn cho rằng Lam Kiều sẽ lo lắng nôn nóng, lại không nghĩ rằng Lam Kiều thái độ khác thường, bình tĩnh như thường, tựa hồ đã sớm biết sẽ phát sinh.

Hà Dật nhiên đột nhiên hiểu rõ, tất cả những thứ này đều nắm trong bàn tay tính toán của Nam Cung Vũ, nàng muốn gặp Nam Cung Phi, bây giờ Nam Cung Phi bắt cóc nàng, nàng vừa vặn tương kế tựu kế.

Trên người Nam Cung Vũ cài đặt hệ thống định vị GPS, Tiếu Văn mang tới vệ sĩ của Nam Cung gia, Lam Kiều thì lại mang tới vệ sĩ của Hà gia, tức khắc lên đường, hai bên trái phải nghiêm mật giám thị lấy nhất cử nhất động của đoàn người Nam Cung Phi.

Nam Cung Vũ bị trói chặt ở hàng ghế phía sau, Nam Cung Phi không cho phép người khác chạm tỷ tỷ, liền tự mình áp giải. Nam Cung Phi đem tỷ tỷ ôm vào lòng, từ phía sau lưng ôm vòng lấy nàng, mạnh mẽ cắn vào cánh tay của Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ bị đau rên khẽ một tiếng, Nam Cung Phi buông miệng ra, oán hận bất bình nói, "Tỷ tỷ, ngươi thật vô tình!"

"Ngươi vì Lam Kiều đánh đuổi ta, bây giờ người ta lắc mình biến hóa, trở thành thiên kim gia tộc Hà thị, thân phận hôm nay vượt xa quá khứ, đương nhiên không thể tiếp tục làm cận vệ và tiểu tình nhân của ngươi rồi, tỷ tỷ, ta vì ngươi cảm thấy không đáng." Gây xích mích ly gián, đâm bị thóc chọc bị gại, Nam Cung Phi luôn luôn am hiểu sâu đạo lý này, đồng thời vui vẻ đến 并且乐衷于此

Xe dừng ở trụ sở bí mật của Ám Long bang, thang máy xuống tới ba tầng lòng đất, thang máy mở ra, bên trong là một gian phòng trang hoàng xa hoa.

"Các ngươi đều đi ngoài cửa bảo vệ, mặc kệ phát sinh cái gì, cũng không cho phép vào!" Nam Cung Phi ra lệnh thuộc hạ nói.

Đem Nam Cung Vũ ôm vào trong ngực, đẩy ngã ở trên giường lớn trong phòng.

"Tỷ tỷ, ngươi cuối cùng rơi vào trong tay ta." Nam Cung Phi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của tỷ tỷ, hài lòng nói..

Nam Cung Phi bò đến trên giường, cọ cọ gò má của tỷ tỷ, tham lam hô hấp lấy mùi vị quen thuộc mà ấm áp trên người tỷ tỷ.

Đây là mùi vị khi còn bé nàng thích nhất, khiến người ta vô hạn an lòng, vô hạn yêu thích.

Lam Kiều từ bỏ tỷ tỷ rồi, nàng lại là phẫn nộ lại là vui mừng, phẫn nộ với Lam Kiều căn bản không tư cách làm như thế, vui mừng với tỷ tỷ cuối cùng lại thuộc về một mình nàng.

"Phi nhi, tỷ tỷ không phải ta gϊếŧ."

Nam Cung Phi sửng sốt vài giây, lập tức mới phản ứng được, tỷ tỷ chỉ là mẹ đẻ của mình, Nam Cung Lâm.

"Trước đó ngươi không phải ngầm nhận rồi sao?" Nam Cung Phi không tin.

"Khi đó ta cũng không rõ ràng chân tướng, đem cái chết của tỷ tỷ trách đến trên đầu mẫu thân, ta không hy vọng nói quá nhiều, để ngươi cừu hận mẫu thân, thậm chí cùng mẫu thân khắp nơi đối nghịch." Nam Cung Vũ lúc đó ngầm thừa nhận việc này là vì bảo vệ Nam Cung Phi, để tránh khỏi nàng nhất thời lên cơn kích động làm ra hành động khác người gì với giáo mẫu, đến cuối cùng bởi vậy mà chết. Nổi khổ tâm lúc trước của Nam Cung Vũ, cũng bắt nguồn từ yêu tha thiết đối với muội muội, "Tỷ tỷ, và Vu Hải đều là bị mấy đường khẩu lão đại cấp nguyên lão lúc đó bức tử, mẫu thân lúc đó vừa kế nhiệm vị trí giáo mẫu, đem hết toàn lực cuối cùng cũng không thể bảo vệ được tỷ tỷ chu toàn, nhưng mấy kẻ cầm đầu kia mẫu thân đã toàn bộ xử tử rồi."

Nam Cung Phi sau khi nghe xong cười gằn một tiếng, "Tỷ tỷ, câu chuyện này của ngươi dệt đến thật tốt, đem ngươi và giáo mẫu đều phủi sạch đến không còn một mống, để mấy đường khẩu lão đại không có chứng cứ chịu oan ức. Nói cho cùng, đó cũng là thủ hạ của Nam Cung gia các ngươi, chúng ta bây giờ trả thù Nam Cung gia các ngươi không phải chuyện đương nhiên sao? Lẽ nào chỉ bằng ba lời này, thì muốn đem ta gạt đến xoay vòng vòng? Tỷ tỷ, ta đã không phải là tiểu hài tử mù quáng đi theo ở phía sau ngươi rồi!"

Nam Cung Phi càng nói càng tức, một bạt tai đánh ở trên mặt của Nam Cung Vũ, nổi giận nói, "Tỷ tỷ, đây là ta trả lại ngươi!"

Trên tay Nam Cung Phi căn bản không dùng sức, một mặt vẫn không nỡ bỏ ra tay, mặt khác mười mấy năm qua nàng đều coi tỷ tỷ là nữ thần, tuyệt không cho phép bất cứ người nào khinh nhờn, coi như là mình cũng không được. Cho nên bên dưới kích động đánh tỷ tỷ một bạt tai kia, giờ khắc này run rẩy lợi hại.

"Hả giận rồi hả?" Nam Cung Vũ hoàn toàn không để ý, nàng hiểu rất rõ Nam Cung Phi, nhưng mà chính là phát tính khí trẻ con, trước đó chính mình động tay đánh nàng, cho nên nàng không phục nhất định phải trả lại.

Nam Cung Phi bị hành động khác người của chính mình dọa sợ, ngơ ngác mà sửng sốt đã lâu, nàng không biết mình có nên tin tưởng lời của tỷ tỷ hay không, chỉ đành thẫn thờ mà từ trên giường bò lên, trốn đi rồi.

Lúc rời đi, Nam Cung Phi lạnh giọng dặn dò thủ vệ, "Không có sự cho phép của ta, ai cũng không cho phép vào phòng! Nhất định phải nghiêm mật giám thị, bảo đảm an toàn của tỷ tỷ, tỷ tỷ thiếu một cọng tóc, ta liền muốn mạng của các ngươi! Nghe rõ chưa?"

Nam Cung Phi cũng không có đi xa, nàng chỉ là muốn một mình lẳng lặng, nàng rất mê man, rất luống cuống, nàng không biết mình đến tột cùng nên tin tưởng ai, tin tưởng thúc thúc sao, nhưng mà trước đó hắn lợi dụng chính mình, tin tưởng tỷ tỷ sao, nhưng mà nàng đã từng từ bỏ chính mình.

Nam Cung Phi núp ở góc tường, ôm vòng hai tay, đột nhiên cảm thấy lạnh quá, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, hàm răng phát run, nàng hết sức khát vọng ấm áp, nàng bắt đầu hoài niệm nhiệt độ trên người tỷ tỷ.

Thời điểm Nam Cung Phi trở về gian phòng, Nam Cung Vũ còn không hề động đậy mà bị trói chặt lấy nằm ở trên giường, xuất thần mà nhìn trần nhà, không biết lại đang tính toán cái gì.

Nam Cung Phi lại một lần cười lạnh thành tiếng nói, "Tỷ tỷ lại đang trầm tư tính kế ta thế nào sao? Lừa ta một lần lại một lần, đem ta sủng lên trời, lại đem ta ném tới đáy vực, một mực ta còn lần lượt lựa chọn tin tưởng ngươi. Lần này tuyệt đối sẽ không, bất luận ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không bỏ qua ngươi, cũng chắc chắn sẽ không buông tha Nam Cung gia!"

Nam Cung Vũ nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, thở dài nói, "Ngươi muốn thế nào? Trực tiếp một súng gϊếŧ ta?"

Nam Cung Phi lúm đồng tiền như tranh, lắc lắc đầu nói, "Tỷ tỷ, ngươi cũng biết, bất luận ngươi làm sao có lỗi với ta, ta đều sẽ không hạ sát thủ đối với ngươi. Ta muốn phá huỷ Nam Cung gia, giam cầm ngươi cả đời, như vậy ngươi thì vĩnh viễn sẽ không rời khỏi bên cạnh ta rồi."

Nam Cung Vũ bị nhốt rồi.

Nam Cung Phi vốn vội vàng báo thù Nam Cung gia, phá hoại chuyện làm ăn của Nam Cung gia, mấy ngày gần đây cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày chờ ở nhà nơi nào cũng không nguyện đi, chỉ muốn hầu ở bên cạnh tỷ tỷ.

Nam Cung Vũ cũng không có tiếp tục đề cập các loại ân oán gút mắc của quá khứ, hai người ngầm hiểu ý duy trì bình tĩnh mặt ngoài, cùng ăn cơm ngủ, đánh đàn đọc sách, giống như nhiều năm trước làm bạn Nam Cung Phi lớn lên vậy.

Nam Cung Phi hưởng thụ lấy giả tạo ôn hòa này, mặc dù biết tất cả những thứ này không phải thật sự, là ảo mộng ngắn ngủi, lại vẫn cứ mê muội trong đó, không muốn từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

"Tỷ tỷ, ta đau eo, ngươi giúp ta xoa bóp." Nam Cung Phi làm nũng nói, mở mắt to như nước trong veo cầu trợ giúp nhìn Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ lại là bất đắc dĩ lại là sủng nịch, đưa tay sờ về phía bên hông Nam Cung Phi, một tầng nhẹ đi xoa bóp.

Nam Cung Phi thoải mái nheo cặp mắt lại, nằm ngửa vùi ở trong lòng Nam Cung Vũ.

"Tỷ tỷ, ngươi còn sẽ vứt bỏ ta sao?" Trong lời nói Nam Cung Phi mang theo vài phần ý tứ oan ức.

"Phi nhi, theo ta về nhà đi." Nam Cung Vũ thương lượng thử dò xét nói.

"Không được!" Nam Cung Phi không vui, nụ cười dần mất, nổi giận nói, "Tỷ tỷ ở đây không tốt sao? Tỷ tỷ trở về lại sẽ trở nên lạnh lùng vô tình, lại sẽ bận bịu thời gian không thời gian theo ta! Ta tuyệt sẽ không thả ngươi rời đi, tuyệt đối không!"

Nam Cung Phi đề cao âm lượng, vì biểu hiện cường điệu kiên quyết "Tuyệt đối không" nhiều lần, mơ hồ lại có dấu hiệu tâm tình mất khống chế, Nam Cung Vũ nhức đầu không thôi, nhanh chóng thả mềm giọng bảo đảm chính mình tuyệt đối không rời khỏi, Nam Cung Phi cuối cùng mới bỏ qua, một lần nữa vùi về trong ngực ấm áp tỷ tỷ, thưởng thức bộ tóc đẹp đen kịt rủ xuống của tỷ tỷ.

Nam Cung Phi vừa mới rời đi, Lam Kiều liền như là quỷ mị đi ra, cho dù Nam Cung Vũ biết Lam Kiều vẫn trong bóng tối canh giữ ở bên người, cũng không thấy rõ côlà làm sao đột nhiên thò ra.

"Đại tiểu thư chúng ta vẫn là trở về đi?" Tình cảnh vừa rồi đó Lam Kiều đều đặt ở trong mắt, mặc dù biết đại tiểu thư đối với Nam Cung Phi chỉ là tình tỷ muội, nhưng Nam Cung Phi đã không nhỏ, thấy được vợ nhà mình cùng Nam Cung Phi cả ngày chán ngán ở cùng nhau, trong lòng Lam Kiều chung quy không quá thoải mái.

Lam Kiều vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đấu súng, cửa sắt hét lên rồi ngã gục, lông mày Lam Kiều căng chặt, nhanh chóng che ở trước người Nam Cung Vũ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"Kiều, núp trong bóng tối, chờ mệnh lệnh ta."

Khi người bên ngoài xông tới, Lam Kiều lần nữa giống như quỷ mị, biến mất không còn tăm tích, yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Người cầm đầu là Vu Hạo, Nam Cung Vũ ngờ tới từ lâu, bởi vậy nhìn thấy người đến, không có nửa điểm bất ngờ.

"Nam Cung tiểu thư, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay, ta rất muốn biết khi xác chết của khi ngươi đặt tại trước mặt giáo mẫu, nàng sẽ là vẻ mặt gì." Sắc mặt của Vu Hạo rất là âm trầm, so với lần trước, có vẻ càng ngày càng trắng bệch, hai mắt hãm sâu, hiển nhiên là buồn bực mất ngủ gây nên.

Khi Nam Cung Phi giam cầm nàng, Nam Cung Vũ liền biết, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Vu Hạo thân là thủ lĩnh Ám Long bang, Nam Cung Phi giấu đến cho dù tốt, Vu Hạo một ngày nào đó cũng sẽ có được tình báo, tự mình tới cửa báo thù.

Mà Nam Cung Vũ vẫn chờ đợi cũng là một ngày như thế.

Nam Cung Vũ thường xuyên hối hận, lúc trước thì không nên lòng dạ mềm yếu để Vu Hạo rời khỏi, bây giờ thả hổ về rừng, càng ngày càng không dễ thu thập.

"Hành tung của ngươi gần đây rất bí mật, căn cứ bí mật này cũng không tiện tìm, ta chờ ngươi đã lâu." Nam Cung Vũ không chút hoang mang nằm trên ghế sa lông, ánh mắt yên tĩnh, tựa hồ hết thảy đều ở bên trong dự liệu của nàng.

"Ngươi tính toán ta? Ngươi là cố ý bị Phi nhi bắt được?" Vu Hạo là người thông minh, trong nháy mắt cảnh giác lên. Hắn quá rõ ràng sát thủ của Nam Cung gia lợi hại bao nhiêu, bởi vậy vẫn ẩn núp ở trong bóng tối, tuyệt không bại lộ một chút tung tích.

"Nơi này đã bị bao vây. Đối nghịch Cùng Nam Cung gia, chỉ là vì thỏa mãn tư lợi cá nhân của ngươi, với bang chúng khác mà nói, trăm hại không một lợi, Ám Long bang đại đa số người đều là phản đối hành động này, Vu Hạo, ngươi nên càng rõ ràng hơn ta, Ám Long bang bây giờ chỉ là một bàn cát lỏng lẻo, lòng người bất đồng, ngươi căn bản lật không ngã Nam Cung gia, ngươi muốn xuống địa ngục ta mặc kệ, nhưng ngươi không thể kéo Phi nhi đồng thời chịu chết."

Bây giờ, trong ngoài đều là sát thủ và vệ sĩ của Nam Cung gia, đám người Vu Hạo đã là cua trong rọ, có chạy đằng trời.

Nam Cung Phi đi mà quay lại, mới vừa vào cửa, thì thấy được họng súng đen ngòm đầy phòng đều hướng về phương hướng tỷ tỷ, trong khoảng thời gian ngắn, sợ đến hồn bay phách tán, cũng lại không để ý tới cừu hận và oán niệm, chỉ muốn nhanh chóng bảo hộ ở trước người tỷ tỷ, để tránh khỏi súng cướp cò, làm tổn thương đến tỷ tỷ một tẹo nào.

"Thúc thúc, van cầu ngươi, không nên thương tổn tỷ tỷ!" Nam Cung Phi đẩy Vu Hạo ra, đang chuẩn bị chạy đi phương hướng Nam Cung Vũ, Vu Hạo một phát bắt được nàng, nòng súng chống đỡ ở trên đầu nàng, tiếng nói âm hàn lạnh lùng nói về phía Nam Cung Vũ, "Nam Cung tiểu thư, ngươi dám manh động, ta thì một súng gϊếŧ nàng!"

Nam Cung Phi có chút không dám tin tưởng nhìn phía Vu Hạo, gương mặt đó rõ ràng quen thuộc như vậy, bây giờ lại có vẻ cực kỳ xa lạ, hắn đã từng là tâm phúc trung thành nhất của nàng, sau đó là thân nhân duy nhất hầu ở bên người nàng, bây giờ cũng không từ thủ đoạn đem nàng coi là con tin, hoàn toàn chưa hề đem tính mạng của nàng để vào trong mắt, Nam Cung Phi lần lượt bị phản bội, đã tê dại, cho nên cho dù nòng súng nhắm ngay đầu nàng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nàng cũng không có tâm tình tan vỡ.

Có lẽ là nàng lớn lên thành thục, gặp chuyện trầm ổn không hoảng loạn, có lẽ chỉ là bởi vì, có thể làm cho nàng không kìm chế được nỗi nòng, làm cho nàng đau đến không muốn sống, chỉ có một mình tỷ tỷ. Phản bội của Vu Hạo, chỉ là làm cho nàng có mấy phần bất ngờ, nhưng căn bản không thể dao động tâm chí của nàng, cũng không có làm nàng thống khổ tuyệt vọng.

Nam Cung Phi lạnh lùng nhìn tỷ tỷ, trong lòng mơ hồ có chút lo sợ bất an, nàng hiện tại sợ nhất, là thái độ của tỷ tỷ, đối mặt lựa chọn, tỷ tỷ có thể lại một lần nữa vứt bỏ nàng hay không?

Hết chương 53