Giáo Mẫu

Chương 42: Đại tiểu thư hôm nay, rất đẹp

Tiếu Văn và Tần Phong song song ngồi ở trên phi cơ.

"Tiên sinh, cần cà phê, trà hay là nước khoáng?" Thanh âm dễ nghe lanh lảnh của nữ tiếp viên hàng không vang lên bên tai.

"Cà phê, cảm tạ." Tần Phong ngẩng đầu nhìn lại, là nữ nhân dung mạo đẹp đẽ, vóc người cao gầy khiêu gợi.

Nữ tiếp viên hàng không đem cà phê đưa tới trong tay Tần Phong, không chỉ là vô tình hay là cố ý, đυ.ng ngón tay Tần Phong một cái.

"Tiên sinh, có thể làm phiền ngài điền một phần phiếu điều tra câu hỏi liên quan với chúng ta phục vụ hay không?" Nữ tiếp viên hàng không tiếp tục hỏi.

Nữ tiếp viên hàng không đem bảng câu hỏi lấy ra, đem viết đưa tới trong tay Tần Phong, không biết có phải trùng hợp hay không, lại đυ.ng đầu ngón tay của Tần Phong một cái.

"Rất đơn giản, chỉ có mấy vấn đề. Cuối cùng lưu tên ngươi một chút, số điện thoại di động, wechat, chúng ta sẽ theo điện thoại thăm đáp lễ." Thanh âm của nữ tiếp viên hàng không rất là êm tai.

Tần Phong có chút do dự, nhưng mà lại ngại từ chối nữ sinh xinh đẹp như vậy.

"Công ty hàng không chúng ta có yêu cầu, hỗ trợ điền một chút đi." Nữ tiếp viên hàng không đẹp đẽ chớp chớp mắt to, một bộ dáng dấp điềm đạm đáng yêu, khiến lòng người sinh thương tiếc, Tần Phong cơ hồ liền muốn dao động, nắm bút chuẩn bị viết xuống phương thức liên lạc của mình.

Tiếu Văn ở một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chẳng biết lúc nào mở hai mắt ra, đoạt lấy cây viết, vứt về trong tay của nữ tiếp viên hàng không, lạnh lùng nói, "Ngươi đi tìm người khác, đừng đến phiền chúng ta."

Nữ tiếp viên hàng không nhìn ra Tiếu Văn không vui, nơi này ngồi đều là khách mời khoang hạng nhất, không đắc tội được, lỡ như bị khách hàng trách cứ thì thảm, nữ tiếp viên hàng không có chút thất vọng rời đi.

"Lấy được phương thức liên lạc của hai anh chàng đẹp trai rồi không?" Nữ tiếp viên hàng không vừa mới trở lại, một đám nữ đồng sự liền vây quanh.

"Không có." Nữ tiếp viên hàng không cũng coi như là mỹ nữ số một số hai của công ty hàng không, trước đó cũng từng bắt chuyện không ít khách mời khoang hạng nhất, lần này thấy được hai anh chàng đẹp trai giống như người mẫu tạp chí, sáng mắt lên, trước đây đều thuận buồm xuôi gió, lần này vậy mà thất bại tan tác mà quay trở về.

Nữ tiếp viên hàng không thấy được nam tử cao hơn một chút trong đó một mặt biểu hiện người sống gần, căn bản không dám đến gần. Tên còn lại xem ra đối lập dễ tiếp xúc một ít, mắt thấy lập tức liền muốn thành công rồi, ai biết sắp thành lại bại, còn kém một tí tẹo như thế..

Nữ tiếp viên hàng không đi rồi, Tiếu Văn mơ hồ có chút tức giận, hạ thấp giọng quát lớn nói, "Chúng ta là đến bí mật chấp hành nhiệm vụ, không phải đến du lịch tán gái, ngươi làm rõ cho ta!"

Tần Phong không hiểu Tiếu Văn hỏa khí lớn như vậy ở đâu ra, cau mày mất hứng nói, "Không phải là điền một phần câu hỏi điều tra, làm lỡ không được chính sự."

Tiếu Văn thầm mắng Tần Phong một tiếng "thứ ngu xuẩn", cắn răng nghiến lợi nói, "Ngươi không thấy câu hỏi điều tra kia là nặc danh sao, căn bản không dùng phương thức liên lạc, người phụ nữ kia chính là muốn quyến rũ ngươi."

"Không thể nào." Tần Phong không tin, trên phi cơ nhiều khách đi máy bay như vậy, nữ tiếp viên hàng không cũng không phải chỉ mời chính mình điền cuốn câu hỏi điều tra.

"Ngươi có phải không từng kết giao bạn gái?" Rõ ràng như thế cũng không thấy, thực sự là ngu đến không thể ngu thêm rồi! Người phụ nữ kia còn cố ý đυ.ng vào tay hai lần, rõ ràng ám chỉ. Nếu như Tần Phong cũng thú vị đối với nữ tiếp viên hàng không kia, chờ chút xuống máy bay hai người cũng có thể đi khách sạn mướn phòng rồi. Mặc dù biết đây là không thể nào, nhưng mà vừa nghĩ tới Tần Phong cùng nữ nhân khác mướn phòng, vẫn để cho Tiếu Văn buồn bực không tên.

"Không.. Không có." Bị Tiếu Văn nói đúng, Tần Phong có mấy phần lúng túng, hắn xác thực không từng kết giao bạn gái, cũng đoán không ra tâm tư của những nữ sinh này.

Tiếu Văn tâm tình thoải mái mấy phần, tiếp tục chợp mắt.

Tần Phong bởi vì lập tức phải nhìn thấy kẻ thù mà tâm tình phức tạp, từng cảnh của năm đó ba mẹ bị gϊếŧ hại, liên tiếp liên tiếp hiện lên ở trước mắt, ép tới hắn không thở nổi.

Tiếu Văn cảm giác được người bên cạnh đột nhiên hô hấp dồn dập lên, nhanh chóng quay đầu nhìn một chút, sắc mặt Tần Phong quả nhiên có mấy phần khó coi.

"Không thoải mái?" Bên ngoài khí lưu bất ổn, máy bay xóc nảy đến có chút lợi hại, nhưng mà tố chất thân thể của Tần Phong cũng không đến mức kém như vậy. Con ghẻ, thực sự là phiền phức! Tiếu Văn lại ở trong lòng thầm mắng một tiếng.

"Ta không sao." Tần Phong biết mình có chút thất thố, nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lam Kiều các nàng, hắn ai cũng chưa nói, bí mật kia như là tảng đá vẫn nặng nề đặt ở trên ngực, ép tới người không thở nổi. Chỉ là giờ khắc này, không biết có phải bên người là Tiếu Văn hay không, hắn đột nhiên khát vọng nghiêng lệch, khát vọng có người lắng nghe.

"Lăng Chí gϊếŧ cha mẹ ta, ở thời điểm ta lên cấp ba."

Tiếu Văn hơi kinh ngạc, Tần Phong lần đầu tiên đề cập quá khứ của chính mình với hắn

"Ta gia nhập Lăng Vân bang, chính là vì tìm cơ hội báo thù. Ta từng thử, nhưng thất thủ. Lăng Chí khắp thành đuổi bắt ta, là Kiều tỷ họ đã cứu ta."

Tiếu Văn cuối cùng đã rõ ràng Tần Phong tại sao đối với Lam Kiều trung thành cung kính như vậy, trước đó mình và Lam Kiều bất hòa, cho dù hắn bị chính mình đánh cho choáng váng đầu hoa mắt, cũng phải giúp Lam Kiều nói chuyện, thật sự là dại dột ghê gớm.

Bí mật đặt ở trong lòng nhiều năm, cuối cùng nói ra, tâm tình trong nháy mắt dễ dàng rất nhiều.

"Cảm tạ." Tần Phong cười cười, Tiếu Văn nguyện ý nghe hắn nhiều lời, mà không có giống bình thường, mắng hắn một câu câm miệng.

Tiếu Văn có chút thất thần, nụ cười ánh mặt trời kia mà sạch sẽ, thật sự là có chút chói mắt, khiến người ta rất thoải mái.

Đính hôn ngày đó, buổi sáng Nam Cung Vũ 6 giờ 15 phút liền bị đồng hồ báo thức đánh thức, ôm Lam Kiều chán ngán một hồi lâu, cuối cùng mới từ trên giường bò lên.

Lam Kiều bắt đầu rửa mặt thay y phục, vết thương đã kéo màn, chỉ cần không vận động dữ dội liền không có gì đáng ngại.

"Lam tỷ tỷ, mặc cái này vào." Nam Cung Vũ đưa cho Lam Kiều một cái hộp, hộp hiện màu đen, bề ngoài giản dị tự nhiên.

Lam Kiều mở hộp ra vừa nhìn, bên trong một cái áo ba lỗ chống đạn.

"Đại tiểu thư, vẫn là cô mặc đi, tôi không cần."

"Đây là chuyên môn dựa theo thước tất của chị làm riêng." Lần trước sau khi Lam Kiều trúng đạn, Nam Cung Vũ liền lập tức đo ni đóng giày bộ áo chống đạn này cho Lam Kiều, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Nam Cung Vũ tự tay cầm lấy áo chống đạn mặc vào giúp Lam Kiều, lại giúp cô mặc vào áo sơ mi trắng, gài lại từng nút từng nút khuy áo, lại cầm lấy tây trang màu đen mới mua bên trong tủ quần áo tròng lên cho Lam Kiều, cảnh tượng này có mấy phần như tiểu tức phụ hầu hạ chồng.

Khoảng thời gian này bởi vì Lam Kiều bị thương, Nam Cung Vũ lo lắng Lam Kiều tỷ tỷ động tác quá to lớn lôi kéo đến vết thương, cho nên vẫn giúp cô mặc quần áo cởϊ qυầи áo, đã trở thành thói quen, mới đầu có chút tay chân vụng về, bây giờ đã quen tay hay việc, một bộ động tác nước chảy mây trôi, quen tay làm nhanh.

Vết thương Lam Kiều vảy kết từ lâu, vốn không cần Nam Cung Vũ tiếp tục chiếu cố, chỉ là cô lưu luyến với sự ôn nhu săn sóc của đại tiểu thư, động lòng đối với ôn nhu yên lặng giờ khắc này, liền cũng không chối từ, không nói toạc.

"Cô thì sao, không mặc sao?" Đại tiểu thư đều đặc biệt để cho mình mặc áo chống đạn, có thể tưởng tượng được trên điển lễ đính hôn có nguy hiểm cỡ nào.

"Váy cưới kia quá bó sát người, tôi muốn mặc cũng mặc không được." Nam Cung Vũ cũng rất bất đắc dĩ. Thịnh yến đính hôn hôm nay, nguy cơ tứ phía, thế lực khắp nơi sóng ngầm phun trào, Nam Cung Vũ cũng muốn cố gắng bảo vệ mình, không cho Lam Kiều phiền phức, chỉ đáng tiếc váy cưới trước đó từng thử, áo chóng đạn cái gì thật sự là nhét vào không lọt.

"Đại tiểu thư, chuyên gia trang điểm, thợ tạo hình, người phụ trách trang phục đều đến rồi." Bảo mẫu dì Phùng ở ngoài gõ gõ cửa.

"Biết rồi, lập tức ra ngoài." Nam Cung Vũ ôm lấy Lam Kiều hôn một cái, "Lam tỷ tỷ, hôm nay, chú ý an toàn."

Tiếp đó, chính là vội vàng bận rộn chuẩn bị làm việc, hóa trang, làm tóc, mặc áo cưới, bận bịu đến Nam Cung Vũ cả bữa sáng đều không có thời gian ăn, chuẩn bị kỹ càng tất cả, đã 10 giờ 15 phút rồi.

Nam Cung Vũ nhấc theo váy lụa, quay một vòng, nở nụ cười xinh đẹp, hỏi, "Kiều, đẹp không?"

"Đại tiểu thư hôm nay, rất đẹp."

Hôm nay đại tiểu thư thật sự rất đẹp, váy cưới bó sát người lồi lên vóc người hoạt bát có hứng thú, gương mặt trang điểm tinh xảo để đại tiểu thư xem ra như là tinh linh, kỳ ảo mà thánh khiết, ở dưới váy cưới làm nền màu trắng như tuyết, giống như là tiên tử hạ phàm, không nhiễm một tia bụi trần.

Lam Kiều đột nhiên có một loại kích động như vậy, không muốn đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt luân như vậy bị người khác thấy được, chỉ muốn một mình độc chiếm.

Nam Cung Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, bỏ ra ba tiếng trang điểm tạo hình, chính là vì để Lam Kiều tỷ tỷ liếc mắt nhìn, còn về Hà Dật Nhiên và những người khác cảm thấy như thế nào, vậy không quan trọng, nàng cũng không quan tâm.

"Đại tiểu thư, xe đã chờ đợi ở bên ngoài rồi." Dì Phùng đi vào thúc giục. Nhìn đại tiểu thư lập tức liền muốn đính hôn, trong lòng dì Phùng có cao hứng, đại tiểu thư là nàng từ nhỏ trông đến lớn, giống như là con gái nhà mình, bây giờ mắt thấy liền muốn xuất giá, trong lòng nàng lại là vui mừng lại là không nỡ.

"Chờ ta một chút." Nam Cung Vũ lôi kéo Lam Kiều đi tới phía ngoài hoa viên, hôm nay không khí sáng sủa, thích hợp chụp ảnh bên ngoài.

"Đại tiểu thư, muốn làm gì?" Lam Kiều hơi nghi hoặc một chút, cúi đầu nhìn đồng hồ tay một chút, thời gian sắp không còn kịp.

Nam Cung Vũ đem máy tự chụp chuẩn bị xong từ lâu lấy ra, cười nói, "Lam tỷ tỷ, phải cười nha."

Liên tiếp chụp vài bức, ở dưới sự giục giã của dì Phùng, không thể không vội vã mà bắt xe rời khỏi.

Nam Cung Vũ ở trên xe lật xem bức ảnh vừa chụp trong điện thoại di động, hôm nay tia sáng rất tốt, chụp ra bức ảnh rất đẹp, mặc dù chỉ là dùng di động chụp, cũng như là máy quay phim chuyên nghiệp chụp ra. Chính mình nụ cười xán lạn chỉ đáng tiếc Lam Kiều tỷ tỷ vẫn là gương mặt lạnh lùng, cũng không làm sao cười, đem tác phong lãnh khốc bình thường quán triệt đến cùng.

"Không phải để chị cười một cái sao?" Nam Cung Vũ oán giận nói.

"Tôi cười rồi." Lam Kiều cũng rất oan ức, cô rõ ràng dựa theo dặn dò của đại tiểu thư nở nụ cười.

"..."

Nam Cung Vũ cũng không biết nên nói những gì, nhìn kỹ một chút, có thể tựa hồ có lẽ Lam Kiều tỷ tỷ cũng là có nở nụ cười rồi đi..

Nam Cung Vũ hồi tưởng một hồi, Lam Kiều bình thường cũng gần như đều là như vậy, trên căn bản không từng thấy cô cười, nhưng mà cũng tốt, Lam Kiều tỷ tỷ tàn khốc nhìn lên rất soái, phối hợp tây trang màu đen chính mình mới mua cho cô, thật sự là quá bạo rồi!

"Đại tiểu thư, có thể đem bức ảnh gửi cho tôi một phần hay không?" Lam Kiều cũng càng xem càng yêu thích, những hình này xem ra giống như là ảnh cưới của hai người chụp, đại tiểu thư cười đến đẹp như vậy, vui vẻ như vậy, mình nhất định phải cố gắng bảo tồn cất giấu lại.

Tiếu Văn và Tần Phong cũng không ở, bên người Nam Cung Vũ ngoại trừ Lam Kiều, cũng chỉ có những vệ sĩ mới ngây ngô kia. Lam Kiều đánh tới tinh thần hoàn toàn, nghiêm mật giám sát và điều khiển mỗi người trong hội trường.

Hết chương 42