Giáo Mẫu

Chương 11: Có chị, đã đủ

Nhạc Nhạc ngược lại là thật là cao hứng, Lâm a di nhiệt tình chào hỏi Đồng Vũ, Nam Cung Vũ thì lại vẫn len lén đánh giá sắc mặt Lam Kiều.

Lam Kiều luôn luôn gương mặt lạnh lùng, cho nên Lâm a di cũng không có phát hiện dị thường gì, nhưng Nam Cung Vũ và Lam Kiều sớm chiều ở chung khác thường, ở người khác xem ra mặt không hề cảm xúc, Nam Cung Vũ lại có thể một chút nhìn ra tâm tình trong đó.

Lam Kiều đêm nay không quá cao hứng, Nam Cung Vũ biết là tại sao, có lẽ tối nay phải tìm Lam Kiều cố gắng nói chuyện một chút.

Một buổi tối ánh mắt của Đồng Vũ cơ hồ vẫn dừng lại ở trên người Nam Cung Vũ, tình ý trong mắt này coi như là Lâm a di cũng nhìn ra rồi.

Đợi Đồng Vũ vừa đi, Lâm a di vội vã tràn đầy phấn khởi hỏi "Tiểu Vũ, đây là bạn trai ngươi sao? Xem ra rất tốt a, lúc nào kết hôn?"

"Không phải." Lam Kiều cũng không biết tại sao mình muốn cướp trả lời, có lẽ là sợ hãi trong miệng đại tiểu thư sẽ nói ra đáp án không đồng dạng như vậy.

"Lâm a di là người từng trải, liếc mắt liền thấy được Đồng lão sư yêu thích ngươi. Tiểu Vũ, nam sinh ưu tú như thế, cũng không thể bỏ lỡ a!" Vừa ở trên bàn ăn, Lâm a di nghe một ít tình huống căn bản của Đồng Vũ, "Công việc ổn định, gia cảnh lại không tệ, đối với ngươi lại tốt, tiểu Vũ không phải yêu thích đứa trẻ sao, nhanh chóng tự mình sinh một đứa."

Nghe được Lâm a di khen ngợi Đồng Vũ, sắc mặt Lam Kiều thì khó coi lên, nghe đến cuối cùng, sắc mặt càng là khó coi tới cực điểm.

Thấy được Nam Cung Vũ không lên tiếng, Lâm a di tận tình khuyên nhủ, "Tiểu Vũ, ta là coi ngươi như con gái mới nói lời thật lòng xuất phát từ tâm can, ngươi đừng giận Lâm a di, nam sinh kia điều kiện không tệ, vẫn không để ý một ít.. thiếu hụt của ngươi, bỏ lỡ thôn này, sẽ không có cái tiệm khác, ngươi còn trẻ như vậy, sau này đường còn dài, ngươi luôn cần phải một mình chăm sóc một đời của ngươi chứ."

"Ta có thể." Lam Kiều trầm mặc một buổi tối, lần nữa cướp lời nói.

"Tiểu Kiều, ngươi sau này cũng phải kết hôn sinh con, bận chăm sóc tiểu gia đình của chính mình." Lâm a di chỉ cảm thấy Lam Kiều là thuận miệng nói, cũng không biết đó là lời thề quyết định một đời thủ vững của Lam Kiều

Trở lại trong phòng nhỏ của hai người, Nam Cung Vũ đem Nhạc Nhạc chơi mệt rồi dỗ ngủ, vừa mới quay người liền nhìn thấy Lam Kiều âm thầm theo thật sát phía sau mình.

"Làm sao vậy?" Nam Cung Vũ đem cửa phòng ngủ của Nhạc Nhạc nhẹ nhàng đóng lại.

"Đại tiểu thư, tôi không lập gia đình, cũng không sinh con, tôi chỉ cần cô."

Lòng Nam Cung Vũ nhẹ nhàng nhảy một cái, Lam Kiều đây là đang biểu lộ.. Cùng với nàng sao?

"Mặc kệ cô làm quyết định cái dạng gì, tôi đều sẽ tuyệt đối phục tùng. Nếu như cô muốn có gia đình của mình, có con của chính mình, tôi cũng sẽ cả đời chờ ở bên cạnh cô, bảo vệ con của cô, bảo vệ người nhà của cô, còn có bảo vệ cô!" Ánh mắt Lam Kiều kiên quyết dị thường, Nam Cung Vũ cũng ở trong ánh mắt kiên quyết như sắt kia thấy được ẩn nhẫn và cay đắng.

Nam Cung Vũ thở dài, nhìn thẳng con mắt của Lam Kiều, ánh mắt so với bất cứ lúc nào của dĩ vãng đều phải ôn nhu như nước, "Kiều, xin lỗi, để chị luôn bất an như thế, tôi.." Nam Cung Vũ dừng một chút, chủ động hôn lên môi mang theo lạnh lẽo kia, "Cả đời này, không lấy chồng, không sinh, có chị, đã đủ."

Lam Kiều hô hấp cứng lại, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trong nháy mắt này, chính là vĩnh hằng.

Ngày đó đã muộn rồi, Lam Kiều đem bánh ga tô tự mình làm cẩn thận từng li từng tí một bưng đến trước mặt Nam Cung Vũ, đây là lễ vật cô tỉ mỉ chuẩn bị, bởi vì Đồng Vũ đột nhiên chui ra, cô mới không có cơ hội cho đại tiểu thư một niềm vui bất ngờ. Bánh ga tô ngàn tầng sầu riêng xoài hai cái hợp lại, cho dù tạo hình không có tinh xảo như bên ngoài mua, nhưng vị cực tốt, Nam Cung Vũ ăn được không ít.

"Đại tiểu thư, ăn không vô thì thôi, chớ miễn cưỡng chính mình." Lam Kiều không muốn Nam Cung Vũ vì chăm sóc tâm tình chính mình, no đến mức khó chịu.

Nam Cung Vũ không thèm để ý nói đùa, "Chị chẳng lẽ không biết phụ nữ đều là có hai cái dạ dày sao? Ăn cơm một dạ dày, tráng miệng một dạ dày."

Đêm đã khuya, kim đồng hồ vượt qua 12 giờ.

Đây là một lần sinh nhật tốt đẹp nhất Nam Cung Vũ từ khi nhớ được tới nay, rất nhiều năm sau, nàng vẫn cứ sẽ rõ ràng nhớ được một ngày kia, lời thề ở cùng với nhau cam kết cho đối phương..

Lam Kiều trằn trọc trở mình ngủ không được, nằm ở trên giường nhìn trần nhà đờ ra, ngoài cửa sổ là bóng đêm nặng nề, gió ngoài cửa sổ mang theo cảm giác mát mẻ li ti.

Không biết có phải là duyên cớ quá mức hưng phấn hay không, tỉnh cả ngủ. Đại tiểu thư nói câu nói kia một lần lại một lần vang vọng ở bên tai. Lam Kiều liếʍ liếʍ môi hơi khô, phía trên kia tựa hồ còn lưu lại mùi vị của đại tiểu thư, linh hồn không chỗ sắp đặt kia, tựa hồ càng ngày càng xao động, đây nhất định là một đêm chưa chợp mắt.

Gần đây, Tần Phong cơ hồ không làm gì thì sẽ đến chỗ Lam Kiều chui cửa, chịu khó đến tìm hiểu, thái độ ân cần, cùng tên côn đồ cắc ké hung hăng càn quấy trước đó quả thực là như hai người khác nhau.

Tần Phong đến trong nhà Lam Kiều, không phải theo Nhạc Nhạc chơi game, chính là hỗ trợ quét tước gian phòng vệ sinh, tưới hoa nhổ cỏ, động tác gọn gàng, phục vụ đúng chỗ, so với bác gái công ty nội trợ còn muốn chịu khó chăm chú hơn.

"Vô sự bất đăng tam bảo điện, hắn nhất định có việc cầu xin chị." Nam Cung Vũ thả sách xuống, nhìn bóng lưng thiếu niên bận bịu, nhìn Lam Kiều như có điều suy nghĩ nói.

"Cầu tôi cái gì?" Lam Kiều nghi hoặc nói.

"Tôi đoán hắn đợi lát nữa sẽ chủ động nói ra." Nam Cung Vũ cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhiều ngày như vậy, làm nền, lấy lòng Nhạc Nhạc, lấy lòng Trần thúc, hắn không mở miệng nhắc, các nàng cũng lười hỏi thì chờ thiếu niên tự mình chủ động thẳng thắn.

Thiếu niên xoa xoa mồ hôi trên trán, rửa tay, trầm mặc đứng một hồi, cuối cùng lấy dũng khí đứng ở trước mặt Lam Kiều, "Kiều tỷ, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Hai người đi tới hoa viên, bây giờ hoa tươi trong vườn hoa nở diễm lệ yêu kiều, thảm cỏ xanh tươi ướŧ áŧ, xây dựng đến chỉnh tề. Vừa rồi Tần Phong đã tỉ mỉ mà đem cỏ tạp tất cả nhổ đi, giờ khắc này bên trong thảm cỏ một cái cỏ tạp cũng không nhìn thấy.

Tần Phong đưa cho Lam Kiều một điếu thuốc, Lam Kiều do dự một chút, xin chỉ thị với đại tiểu thư trong phòng khách, sau khi có được sự cho phép có thể ở hoa viên hoa viên hút thuốc, mới tiếp nhận thuốc Tần Phong đưa tới.

Tần Phong đốt lên thuốc cho Lam Kiều, lại đốt cho mình một điếu thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói, hắn lại trầm mặc một trận thật dài, cuối cùng mới mở miệng.

Nam Cung Vũ rất xa nhìn thân ảnh của hai người, nghe không rõ hai người trò chuyện, chỉ là cuối cùng mơ hồ nghe được Lam Kiều lạnh lùng phun ra hai chữ - "Không được."

Thiếu niên bị cự tuyệt có chút thất vọng, cúi đầu ủ rũ.

Để Nam Cung Vũ không nghĩ tới chính là, tính cách thiếu niên cứng cỏi, làm việc chấp nhất, bất khuất không buông tha, càng ngày càng hăng.

Từ sáng đến tối, cũng không có việc gì quấn quít lấy Lam Kiều, nghiễm nhiên như một tuỳ tùng.

Lam Kiều mỗi sáng sớm sáu giờ đi công viên chạy bộ sáng sớm, Tần Phong cũng theo chạy bộ sáng sớm, hắn bình thường cũng thường thường đi phòng rèn luyện sức khỏe, nhưng thể lực sự chịu đựng vẫn là so với Lam Kiều kém nhiều lắm, không một hồi thì mệt đến thở hồng hộc.

Thiếu niên không sợ mệt, không sợ khổ, có nghị lực vượt qua người thường, hai chân dường như đổ chì trầm trọng như thế, vẫn cứ chậm rãi từng bước đi theo phía sau Lam Kiều.

Mãi đến tận cuối cùng, thiếu niên cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất, cũng không bò dậy nổi nữa.

Lam Kiều mỗi ngày lượng huấn luyện tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng, coi như là Tần Phong chuyên cần với tập thể hình, thân thể cũng không thích ứng được với huấn luyện cường độ cao như vậy.

Tần Phong mệt đến cơ hồ muốn ngất đi, nhưng hắn không biết là, trong túi đeo lưng phía sau Lam Kiều còn chứa hòn đá 25 kg.

Lam Kiều hoàn thành mỗi ngày nội dung huấn luyện, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, cũng không quản Tần Phong ngã ngồi trên mặt đất bò không dậy nổi, cũng không quay đầu lại quay người rời khỏi, một lời thừa thãi đều không có, lạnh lùng đến có chút vô tình.

Nhưng mà ngày hôm sau, Tần Phong vẫn là sẽ mưa gió mặc kệ xuất hiện lần nữa ở phía sau Lam Kiều, theo cô huấn luyện chung.

Bây giờ nhiệm vụ đưa đón Nhạc Nhạc đi học tan học bị Tần Phong cản đi rồi, Nhạc Nhạc đã cùng Tần Phong thân quen, càng ngày càng yêu thích tiểu ca ca đẹp trai này, có Tần Phong đưa đón nàng, Nhạc Nhạc tự nhiên là rất tình nguyện.

Lam Kiều không muốn Nam Cung Vũ và Đồng Vũ gặp mặt, để tránh khỏi Đồng Vũ không ngừng mà tán gẫu đến gần, cho nên đối với việc này Lam Kiều cũng là rất tình nguyện.

Nam Cung Vũ cũng không đáng kể, nhưng mà nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cuối cùng lại có thể ngủ nướng, cho nên Nam Cung Vũ cũng là rất tình nguyện.

Coi như là trao đổi, Lam Kiều thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút Tần Phong, làm sao huấn luyện càng thêm hữu hiệu, làm sao vận dụng thể lực của thân thể đến mức tận cùng, đây cũng làm cho Tần Phong được ích lợi không nhỏ, cho nên Tần Phong cũng là rất tình nguyện.

Đã như thế, tất cả mọi người hài lòng, đúng là theo như nhu cầu mỗi bên, sống yên ổn vô sự.

Thiếu niên đến nhà Nam Cung Vũ càng thường xuyên, nhiều lần đến Nam Cung Vũ cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi, "Tần Phong, ngươi chắc sẽ không chuẩn bị đuổi theo Lam Kiều nhà chúng ta chứ?"

Thiếu niên sắc mặt quẫn bách, có chút nhớt nhác, "Làm sao có khả năng? Nàng hung dữ như vậy, có người nam nhân nào dám cưới nàng? Sẽ không sợ bị bạo hành gia đình?"

Thấy được Lam Kiều mặt lạnh từ phòng bếp đi tới, Tần Phong sợ đến như một làn khói đào tẩu.

Trên tay Lam Kiều còn lưu lại bọt, cô cười khổ bất đắc dĩ nói, "Đại tiểu thư, tôi không phải từng giải thích cho cô sao, Tần Phong chính là muốn cùng tôi học làm sao đánh nhau, tôi không đồng ý, cho nên hắn mới quấn quít lấy tôi."

Thấy được sắc mặt Nam Cung Vũ bình tĩnh, trong lòng Lam Kiều trái lại có chút thấp thỏm, lập tức bảo đảm nói, "Lần sau tôi gặp hắn một lần đánh một lần, tuyệt không để hắn xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa!"

"Kiều, tôi nói đùa." Nam Cung Vũ có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, vốn dĩ thì thuận miệng nói như vậy, nào có biết Lam Kiều vội vả chạy tới giải thích nhiều như vậy, còn chuẩn bị muốn đánh người, Nam Cung Vũ đột nhiên lại nghĩ đến thiếu niên không khỏi cười trêu nói, "Không nên động một chút thì đánh người, Tần Phong đều cảm thấy chị lập gia đình rồi sẽ bạo lực gia đình."

"Tôi nào dám?"Lam Kiều ngồi xổm người xuống, quỳ một chân trên đất, đem đầu rủ ở trên đùi Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ cười đến ôn nhu như hồ nước, trong con ngươi trong suốt dập dờn lên một tia sóng gợn.

Ngay ở thời điểm Nam Cung Vũ sắp quên Đồng Vũ, trong nhà đột nhiên đến một khách không mời mà đến.

Một nữ nhân trung niên hơn 50 tuổi, lớp da được bảo dưỡng rất tốt, trang điểm tinh xảo, ăn mặc áo khoác màu đen mới loại Chanel, trong tay xách theo túi xách LV, trên cổ tay mang đồng hồ đeo tay xanh của Cartier.

" Ta là mẹ của Đồng Vũ."Nữ nhân nói ngay vào điểm chính.

Mở cửa là Nam Cung Vũ, nữ nhân từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, như là đang xem kỹ hàng hóa, thấy được Nam Cung Vũ trượt xe lăn đến trước mở cửa, trong mắt lộ ra một tia khinh bỉ.

Hết chương 11