Ánh trăng tròn đang chiếu sáng qua từng khe cửa chiếu tới khe cửa sổ rơi vào một căn phòng sang trọng được trang trí theo phong cách châu âu .
Trên chiếc giường sang trọng ấy có hình dáng to lớn mang khuôn mặt lạnh lẽo ấy không phải Lục Lâm Phong thì còn ai vào đây chứ .
Khi hắn lên trên phòng thì thấy hình dáng của Cố Giai Giai đã chẳng thấy và nghe được âm thanh trong nhà tắm vang lên làm Lục Lâm Phong càng thêm tức giận .
…Khét …khét…!—
Tiếng mở cửa vang lên xuất hiện trước mặt của Lục Lâm Phong là hình dáng của một cô gái xinh xắn có phần nhỏ nhắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn mình .
Lục Lâm Phong không nói gì mà nhanh chóng phóng tới dùng ánh mắt lạnh lẽo ấy bao vây chắt thân thể cô .
Đôi tay to lớn ấy nắm chặt bàn tay trắng noãn như ngọc ấy của Cố Giai Giai rồi kéo cô về phía chiếc giường mà ngã xuống nệm , đôi tay to lớn ấy siết chặt chiếc cằm trắng noãn ấy của Giai Giai .
Lục Lâm Phong lạnh lẽo ánh mắt đầy sát khí nói .
---- Tại sao lại muốn rời xa tôi ! Không lẽ cô nhẫn tâm sau khi sinh con xong lại vứt đứa bé ở lại đây mà quay đi sao ? Không lẽ cô muốn rằng đứa bé sinh ra lại không có mẹ hay sao ? -----
Lời nói lạnh lùng của Lục Lâm Phong vừa phát ra truyền đến trong đầu của Cố Giai Giai đang nằm phía dưới khuôn mặt ấy bây giờ đã tái nhợt nhưng củng không biểu hiện gì cả .
Cố Giai Giai im lặng với câu hỏi ấy của hắn , bản thân cô hiểu rõ nhất cho dù mình có cầu xin nhà họ Lục ấy có thể tha thứ cho mình hay sao chứ , không lẽ cho mình ở lại bên cạnh con mình hay sao .
Thấy Cố Giai Giai không muốn nói thêm gì cả khuôn mặt ấy của vô tư mà củng không muốn chống cự hay phản kháng gì thì ánh mắt Lục Lâm Phong càng thêm lạnh lẽo .
Lục Lâm Phong dùng ánh mắt lại lẽo nói .
-----Được ! Nếu bản thân cô vứt bỏ con mình như thế thì tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là muốn tránh củng không được ? Sau khi cô sinh con xong tôi sẽ nhốt cô và đứa bé chung một nơi xem thử hai người như thế nào mà sống ?-------
Nghe lời nói đầy lạnh lẽo như ma quỷ ấy cảm cô cảm thấy rùng mình , không phải nói là sợ hãi mới đúng cái người này đến cả con của mình củng muốn nhốt lại làm cô vô cùng bất lực .
Nước mắt Cố Giai Giai nhẹ nhàng từng giọt mà rơi xuống trong im lặng cúi cùng cô củng đã hiểu rõ là người trước mặt không thể dùng lời lẽ bình thường mà đối đãi .
Cố Giai Giai mở miệng yếu ớt nói .
------Anh nghĩ tôi không muốn ở lại bên cạnh con của mình hay sao ? Nếu tôi vô tình như thế anh cho rằng có thể uy hϊếp được tôi hay sao ? Anh không thấy rằng người nhà anh xem thường tôi như thế nào hay sao ? Bây giờ tôi cầu xin thì người nhà anh cho rằng tôi chỉ là vì tiền nhà họ Lục mà thôi !------
Cố Giai Giai há miệng hít sâu một hơi lại nhẹ nhàng nói .
----- Anh muốn làm gì thì cứ việc đi ! Tôi củng không biết làm như thế nào mới vừa lòng anh với nhà họ Lục cả ? ------
Nghe được câu nói nhẹ nhàng mà sâu lắng có sự bất lực này thì trong lòng hắn nhẹ nhàng mà rung rẩy vì sợ hãi .
Hắn hiểu rằng mình đã ép cô vào đừng cùng không còn đường nào để đi nữa , người mình yêu lại bị mình ép vào đường cùng thì cảm giác rất là khó chịu và đau nhói .
Lục Lâm Phong vô ý thả nhẹ bàn tay ra khỏi chiếc cỗ nhỏ nhắn có một chút tái nhợt ,hắn nằm xuống bên cạnh Cố Giai Giai liền dùng bàn tay to lớn ấy kéo thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng mình mà ôm chặt cứng .
Lục Lâm Phong dùng bàn tay to lớn ấy mà vuốt ve thân thể của Cố Giai Giai mà nhẹ nhàng nói .
----- Chỉ cần em chịu ở lại cùng chăm sóc đứa bé thì không ai làm khó được em cả !-------