Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 36: Thanh mai trúc mã 2

Trong căn biệt thự sang trọng ấy xung có rất nhiều vệ sĩ đang bảo vệ , bên trong phòng khách kia khi nói xong thì Cố Giai Giai định quay đi thì bỗng nhiên phía sau có tiếng nói .

Hàn Tuyết nhỏ nhẹ nói .

–Cô tên là gì thế ? —

Cố Giai Giai nghe thấy âm thanh truyền đến bên tai mình thì theo phải xạ quay lại nhìn .

Cố Giai Giai nở một nụ cười ôn hòa nói .

— Tôi tên Giai Giai ! Cậu chủ sắp về rồi cô ngồi ở đây một chút là được !—

Nói xong thì Cố Giai Giai liền lễ phép cuối đầu mà bước lên phòng để lại Hàn Tuyết một mình ở lại phía sau mà ngẩn ngơ chờ đợi .

Thật ra trong lòng Cố Giai Giai củng không quan tâm về chuyện này lắm , trong lòng cô bây giờ chỉ muốn dọn một ít tiền của hắn chứ chẳng bận lòng mà để tâm chuyện khác .

Cố Giai Giai trong lòng vẩn suy nghĩ luôn mong là cô gái tên Hàn Tuyết kia bám được vào cái tên Lục Lâm Phong kia thì không còn gì tốt hơn .

Thời gian củng đã trôi qua rất là nhanh trông phút chốt đã về đêm , chuyện gì đến rồi củng sẽ tới Lục Lâm Phong củng về nhà khi bước vào trong chưa kịp định thần thì chợt có tiếng nói truyền tới .

— Lâm Phong ! Mấy năm nay không có cơ hội gặp em rất nhớ anh !-----

Nghe tiếng gọi đầy dịu dàng ấy Lục Lâm Phong theo phản xạ mà ngẩn mặt nhìn lên phía trên xuất hiện trước mặt hắn không ai khác chính là Hàn Tuyết .

Bây giờ Hàn Tuyết đã không biết từ lúc nào đã ôm chầm vào trong lòng Lục Lâm Phong , Lục Lâm Phong cảm thấy như thế liền xa sầm mặt lạnh lùng nói .

---- Em mau buông tôi ra bây giờ không còn như lúc nhỏ nữa !—

Hàn Tuyết thấy hắn vẩn lạnh lùng như thế thì liền biểu môi nói .

— Người ta vừa về nước liền tới thăm anh đây này !----

Thấy hành động của Hàn Tuyết như thế làm Lục Lâm Phong của rất là khó xữ , nói dù gì đi nữa Hàn Tuyết củng là con gái của Hàn Thị một gia tộc khá thân thiết với nhà họ Lục .

Phải nói hai người thân nhau từ lúc nhỏ nhưng mà bất quá Lục Lâm Phong củng chỉ xem Hàn Tuyết là em gái mà thôi chứ tình cảm nam nữ chưa bao giờ có .

Nhưng mà Lục Lâm Phong rất khó để từ chối cô gái Hàn Tuyết này nên hắn củng thở dài một lác .

Lục Lâm Phong thở dài một hơi rồi suy nghĩ một lác rồi nhẹ nhàng nói .

—Trời củng đã mờ tối rồi ! Em mau về nhà đi không kéo cô chú lo lắng !----

Hàn Tuyết nghe thấy hắn nói như có vẻ quan tâm mình thì cô nở một nụ cười có phần rất xinh đẹp nói .

— Lâm Phong ! Em đã nói với ba mẹ là qua bên đây gặp anh rồi nên không sao !—

Lục Lâm Phong đang suy nghĩ đuổi kéo Hàn Tuyết nhưng mà nghe cô nói như thế này thì hắn củng bất giác cười khổ một tiếng nói .

---- Hàn Tuyết ! Vậy em đi dạo xung quanh một chút đi anh đi tắm một lác !----

Nói xong thì Lục Lâm Phong không muốn chờ cô trả lời liền quay người rời đi , nhưng khi chưa đi được mấy bước thì phía sau có một tiếng nói nhỏ nhẹ phát ra .

Hàn Tuyết nhỏ nhẹ nói .

---- Lâm Phong ! Em đời anh xuống ăn cơm !----

Phải nói bình thường hai người bọn họ gặp nhau đều có đôi lúc ngồi ăn cơm chung , nhưng mà bất quá chuyện đó củng đã là vài năm trước .

Bây giờ nghe Hàn Tuyết đề nghị như thế thì Lục Lâm Phong củng khá là bất đắt dĩ , không hiểu tại sao trong lòng Lục Lâm Phong lúc này chẳng muốn Cố Giai Giai thấy cảnh này .

Nếu nói đúng ra là bây giờ chỉ cần Lục Lâm Phong hắn nói một tiếng thì Cố Giai Giai không muốn củng phải tuân theo , nhưng lại không hiểu sao thấy Giai Giai như thế trong lòng hắn củng không dễ chịu một chút nào .

Trong lòng Lục Lâm Phong lúc này thật khá là không vui nhưng khi nghe Hàn Tuyết nói như thế thì hắn củng quay sang nói nhỏ nhẹ.

— Được !—

Nói xong Lục Lâm Phong liền quay đi lên lầu củng không đời Hàn Tuyết trả lời , Hàn Tuyết nhìn lại phía sau bóng lưng của Lục Lâm Phong mà thở dài một cái .

Lục Lâm Phong khi bước lên khỏi phòng của Cố Giai Giai mà củng là phòng của hắn bàn tay to lớn ấy củng không thèm gõ cửa mà đẩy vào .

Xuất hiện trước mặt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang thẩn thờ nhìn ra khuôn cửa sổ kia có một chút thất thần .

Nghe được âm thanh tiếng mở cửa thì theo phản xạ Cố Giai Giai quay sang nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng có phần tà ác ấy củng Lục Lâm Phong .

Cố Giai Giai nở nụ cười ôn nhu nói .

— Vị thanh mai trúc mã kia của anh về chưa ?–