Tôi Hận Anh! Lục Phong Lâm

Chương 32: Tìm người giúp đỡ 2

Trong căn biệt thự rộng lớn đầy sang trọng ấy có hai hình sáng xinh đẹp đang đưa mắt nhìn nhau hình bóng ấy không phải Cố Giai Giai và Lục Gia Nhi thì còn ai vào đây .

Lục Gia Nhi nghe thấy lời đề nghị của Giai Giai liền nở nụ cười vui vẽ đáp .

— Được ! Cô đi theo tôi !—

Nói xong thì Lục Gia Nhi không chờ đợi Giai Giai trả lời liền nắm chặt tay của cô kéo ra bên ngoài .

Cố Giai Giai thấy như thế củng chỉ nở nụ cười ôn hòa mà đi theo , nhưng khi ra tới cổng thì có hai tên vệ sĩ ngăn cản bọn họ lại .

Một tên vệ sĩ bận trang phục đen cúi đầu cung kính nói .

– Lục tiểu thư ! Cậu chủ có căn dặn không được cho cô gái này rời khỏi ! Mong tiểu thư đừng làm khó chúng tôi !—

Lục Gia Nhi thấy hai cái tên này đáng ghét vô cùng mà cáu gắt quát lớn .

– Mấy cái anh này còn dám ngăn tôi ! Mấy người có tin tôi bảo anh trai đuổi việc hết không !—

Lục Gia Nhi nói đến đấy nghỉ ngơi một lác rồi lấy hơn nói tiếp .

— Mấy người còn không mau tránh ra thì tôi mách anh Lâm Phong thật đấy !—

Nghe thấy như thế tên vệ sĩ còn lại cung kính đáp .

— Lục tiểu thư và vị này có thể vào trong nhà ngồi đời cậu chủ về rồi cùng nhau bàn được không ạ !Mong tiểu thư đừng làm khó mấy người làm như tôi ! —

Phải nói tên vệ sĩ rất giỏi ăn nói , Lục Gia Nhi hướng trước mặt hai tên vệ sĩ nói với giọng đầy tức giận .

– Hừ ! Hai người được đấy sau này đừng hối hận !–

Nói xong không đời bọn người kia đi trả lời , Lục Gia Nhi lại như kiểu chỉ đại mà nắm  tay Giai Giai kéo vào bên trong nhà rồi hai người ngồi lên ghế sofa .

Lục Gia Nhi nhìn Cố Giai Giai nói .

— Cô cần gì ở nhà tôi ! Muốn bao nhiều tiền cứ ra giá đi !—

Cố Giai Giai cười tươi không tức giận gì mà đáp lời .

— Tôi yêu anh cô thật lòng đấy nha ! Không phải vì tiền gì đó đâu !—

Cố Giai Giai không hiểu vì sao rất thích trêu chọc cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi này .

Nhưng mà Lục Gia Nhi chẳng vui vẽ gì với câu nói của Cố Giai Giai cáu gắt nói .

– Cô đừng có mà lừa được tôi ! Anh trai tôi chỉ thấy cô mới lạ nên mới giữ bên cạnh vài ngày mà thôi khi nào chán anh ấy sẽ vứt bỏ ngay ấy mà !—

Cố Giai Giai củng không lại gì với tính cách của hai anh em nhà này nên củng nở nụ cười nói .

— Nhóc biết tính anh trai mình như thế vì sao lại còn đến uy hϊếp tôi !—

Nghe được Giai Giai gọi mình là nhóc còn nói đúng chỗ đau nên Lục Gia Nhi hét lớn .

— Cô thật là ức hϊếp người quá đáng ! Tôi sẽ bảo với anh Lâm Phong là cô đánh tôi !—

Cố Giai Giai thấy hành động này liền không vui nói .

— Này nhóc ! Đừng có nói lý không được đổ tôi vu oan cho tôi à !—

Phải nói Cố Giai Giai củng không hiểu làm sao mà rất thích kêu đùa với em gái của tên ác ma đấy một lác .

Lục Gia Nhi tức giận thở phì phào nói .

—Nếu cô không nói làm sao mới chịu rời khỏi anh trai tôi thì mẫu thân đại nhân sẽ cho người xữ lý cô !----

Cố Giai Giai nghe thấy như thế củng không kêu đùa gì nữa mà thật thà nói.

– Tôi bị anh cô bắt giam tại nơi đây ! Tôi muốn đi củng không được vừa rồi cô củng thấy rồi đấy ! Cô là chủ mà đưa tôi đi còn không được huống gì là bản thân tôi !—

Phải nói Giai Giai rất kị người nhà Họ Lục không chọc vào ai nổi nên cô củng đành nói thật mà thôi .

Lục Gia Nhi nghe cô nói như thế củng như hiểu ra một phần nào đó nói nhỏ nhẹ .

— Vậy được ! Để tôi xin anh trai  giúp cô !—

Cố Giai Giai nghe thấy thế  củng thở phào đầy nhẹ nhàng nói .

— Vậy tôi cảm ơn !—

Nói xong thì Cố Giai Giai củng xin phép đi về phòng mình để lại Lục Gia Nhi nhìn bóng lưng đang dần đi xa ấy mà thở dài .

Làm sao mà cô không biết được cái tính cách tàn ác lạnh lùng kia của anh mình cơ chứ , Lục Gia Nhi thở lại mà ra về .

Thời gian trôi qua củng rất nhanh trông phút chốt đã về đêm , ánh sáng củng thành phố về đêm càng thêm nhộn nhịp .

Trong một căn biệt thự sang trọng xung quanh có rất nhiều vệ sĩ kia ,Cố Giai Giai từ trong phòng tắm bước ra khoắc trên mình chiếc váy màu trắng dài có phần kia đáo hình như là để che đi những vết cắn và hôn kia .

Giai Giai bước xuống phòng khách dự tính kiếm cái gì đó bỏ vào bụng , nhưng khi xuống tới nơi thì trên bàn đã có rất nhiều món ngon  đã trưng bày sẳn .

Giai Giai nhìn sang lại hỏi mọi người xung quanh .

– Mấy món này nấu cho ai vậy ?—

Một người làm tuổi tầm trung niên cung kính đáp .

– Tiểu thư ! Đây là nhà bếp làm cho tiểu thư và thiếu gia ! Nhưng bình thường ngài ấy không về sớm tiểu thư có thể ăn trước .!—

Phải nói nhắc tới việc ăn thì Cố Giai Giai là giỏi nhất , cô liền không quan tâm tới xung quanh nữa mà chỉ giật đầu lễ phép trả lời một câu .

Cố Giai Giai tập trung chuyện môn của mình vào việc ăn uống  , trong phút chốt thì cái bụng nhỏ của cô đã căng tròn, khi Giai Giai đứng dậy định đi lên phòng thì có tiếng nói từ phía sau phát ra .

— Ai cho cô cái lá gan dám ăn trước tôi !----