Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Ngày đó rời đi, mưa rơi lác đác tí ta tí tách. Phó Thần Hi dậy thật sớm, bung dù tiễn đưa, chờ tinh hạm hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt mới rời khỏi. Hoa Ảnh đánh giá không tốt về biểu hiện tình cảm chia tay lưu luyến của hắn: "Không ai thích nhìn một ông lão ăn điểm tâm."
Trình Tụ: "Anh ta không tính là già."
Hoa Ảnh: "So với nhóc thì sao?"
"... Thực sự không tính là già." Trình Tụ là nói lời thật.
Hoa Ảnh: "Nhóc đối với tuổi tác của mình phải có một nhận thức chính xác, đi học tiểu học mới là chuyện nhóc phải làm."
Trình Tụ hỏi Tào Hi: "Lúc nào đem anh ta ném xuống?"
Tào Hi từ trong máy tính ngẩng đầu: "Nhanh thôi."
Tinh hạm đi vòng qua phía sau Tinh cầu, đem Hoa Ảnh và một ít lính đánh thuê tự nguyện ở lại tìm người thả xuống, tiền thuê đến từ quà tặng của Phó Thần Hi đưa ra. Tào Hi bảo đảm sau khi đến Moer tinh, sẽ thuê một chiếc phi thuyền vận chuyển hành khách cỡ trung tới đón hắn.
Một đêm trôi qua, Hoa Ảnh coi như hơi nghĩ thông suốt, không giống ngày hôm qua ý chí tinh thần sa sút thế nữa: "Bọn họ chỉ có một máy cơ giáp, không thể nào du lịch vũ trụ, nhất định sẽ tìm một chỗ trốn, chờ tin tức qua lại nghĩ biện pháp rời khỏi. Chỗ đó sẽ không cách khu chủ thành quá xa, bọn họ cần thức ăn tiếp viện, nhưng cũng sẽ không quá gần, để ngừa bị người phát hiện."
Tào Hi: "Cậu cũng phải cẩn thận Phó Thần Hi."
Phó Thần Hi nóng lòng móc nối thuyền lớn Hoa gia tới ngăn ngừa phục thù của ngài Dư, nếu như cho hắn biết Hoa Ảnh còn ở lại trên Tinh cầu, đại khái sẽ phát điên.
Đưa đi Hoa Ảnh, tinh hạm lần nữa đi vào vũ trụ.
Trình Tụ chạy tới phòng chỉ huy ngồi chung với Tào Khải Trí: "Chuẩn bị đi tinh hệ Pella?"
Tào Khải Trí: "Không, đi tinh hệ Lại Đăng."
Tinh hệ Lại Đăng là một trong bốn những tinh hệ lâu đời của Tinh quốc, cư dân Tinh hệ được cho rằng có huyết thống tinh tế [giữa các vì sao] liên hợp chủng quốc thuần khiết, thế nhưng, tài nguyên Tinh cầu cằn cỗi khiến tinh hệ cổ xưa này rơi vào hoàn cảnh lúng túng, hàng năm thuế thu nộp lên thậm chí không bằng tinh hệ di dân cỡ vừa, Chính phủ đời trước còn kêu gọi đem chính sách ưu đãi tinh hệ cổ xưa của nó tặng lại cho tinh hệ rất có tiềm lực khai phá.
Nhưng Trình Tụ còn có tình cảm với nó.
Bởi vì, đây là nơi y sinh ra.
Tào Khải Trí: "Thời điểm mua chiếc tinh hạm này quá sớm, tiệm sửa chữa mới của nhà xưởng Ott không thể bảo tu, tiệm sửa chữa cũ gần đây chỉ có Eisner tinh của tinh hệ Lại Đăng."
Nghe hợp tình hợp lý, nhưng Trình Tụ luôn cảm thấy sự tình cũng không đơn giản như vậy.
Y tìm được Tào Hi, người sau vẫn ôm máy tính như trước, siêng năng xem tài liệu.
"Nếu như tôi đi tới, sẽ không thấy nhiều hình ảnh che mờ chứ?" Trình Tụ đứng ở cửa.
Máy tính cứng nhắc trong tay Tào Hi lộn ngược lại: "Chỉ có chữ, đương nhiên, có thể miêu tả hơi ướŧ áŧ."
Trình Tụ: "Chúng ta phải đi tinh hệ Lại Đăng?"
Tào Hi: "Chỗ đó có đặc sản gì?"
Trình Tụ: "Cùng kiểu dáng với Lâm Doanh?"
Tào Hi không nhịn cười được.
Trình Tụ: "Tôi là nghiêm túc, thế nhưng, cũng không cứu vớt được du lịch và kinh tế của tinh hệ Lại Đăng. Lúc đó người ta không quan tâm tôi từ đâu tới đây, chỉ muốn biết tôi đi nơi nào."
Tào Hi: "Nếu như lúc này tôi nói, đến trong lòng tôi đi, sẽ bị đánh chứ?"
Trình Tụ: "Sẽ tuyệt giao."
"May là tôi không có hỏi."
"..."
Tào Hi vẫy tay để y sang.
Trình Tụ ngồi vào đối diện hắn, Tào Hi đem máy tính đưa cho y, bản thân đến gần: "Đây là thân phận tôi tra tìm được, cũng là cha mẹ đã mất, mất tích từ lúc nhỏ, thân thích còn lại không phải là họ hàng xa mà là mợ dượng, như thế không dính liên hệ máu mủ.
Trình Tụ: "Cậu muốn tôi mạo danh thân phận của người khác?"
"Khởi động nhân tài đưa vào kế hoạch sẽ kinh động rất nhiều người, mặt của anh rất làm người khác chú ý, tôi sợ có người tìm cho ra ngọn nguồn, kết thúc không tốt."
Trình Tụ: "Sao không đề nghị tôi chỉnh dung?"
Tào Hi: "Anh đồng ý chứ?"
"Không muốn."
"Tôi biết."
Trình Tụ: "Thân phận của cậu đâu?"
Tào Hi: "Mỗi khi qua một đoạn thời gian, máy tính sẽ tự động phát tin tức cho người giám hộ của Tào gia phái tới, để cậu ta giúp tôi làm một khai sinh mới, nếu như tôi vẫn không tỉnh, những hộ khẩu này tới thời gian nhất định sẽ bị gạch bỏ. Cho nên, tôi mặc dù là dòng bên, thế nhưng có một phần gia tộc phổ vô cùng hoàn hảo."
Trình Tụ: "Cho nên, anh có một đám gia gia cha chú chưa từng sinh ra?"
"Gia gia và cha chỉ có một, chú bác có một đám."
"..."
Tào Hi chỉ vào đứa trẻ ba tuổi mất tích sáu năm trước: "Đứa nhỏ không tệ, lông mày rậm mắt to, có chút bóng dáng của anh?"
Trình Tụ: "Nó đang chảy nước miếng."
"Coi như rất khỏe mạnh."
"Thẩm tra cư dân của tinh hệ Lại Đăng nghiêm khắc hơn Di dân tinh, vì sao không giả mạo Di dân tinh chứ? Ví dụ như DH33, có Phó Thần Hi ở đó, ngay cả bước giả mạo cũng tiết kiệm được."
"Tranh đấu của Phó Thần Hi và ngài Dư thắng bại chưa phân, thân phận cư dân ở nơi đó đối với anh là một quả bom hẹn giờ."
"Còn có những Tinh cầu khác."
Tào Hi: "Tôi điều tra rồi, có thân phận của Tinh cầu di dân và không hộ khẩu không có gì khác nhau, muốn đi vào danh giáo, cũng cần người mới đưa vào kế hoạch."
Trình Tụ nhún vai: "Trường Quân đội Trung ương nổi tiếng như thế? Tôi đã từng đọc. Chuyên ngành khảo cổ hệ địa cầu phía Trung Quốc, ngoại trừ thỉnh thoảng thích dùng thơ bảy chữ đối xứng* ra, không có gì đặc biệt."
[Thơ bảy chữ đối xứng là thơ thất ngôn bát cú, mình không rành về luật thơ nên các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây TruyenHD]
Tào Hi: "Anh có thể chọn một chuyên ngành mới, bất kể tương lai anh muốn làm gì, có vầng sáng của trường học nổi tiếng dù sao cũng làm ít công to."
Trình Tụ đem khoá phẳng [*] ở trên bàn: "Vì sao không trực tiếp đồng ý, là cậu muốn đi học trường nổi tiếng hả?"
[Mình cũng ko biết nó là gì nữa, nó rất mờ hồ, từ gốc đây 平板扣]
Tào Hi thở dài: "Đúng vậy, tôi muốn đi học trường nổi tiếng, càng không muốn rời khỏi anh." Dừng một chút, "Nếu như hai người nhất định phải làm một lựa chọn, tôi chọn..."
"Lúc nào đến tinh hệ Lại Đăng?"
"Nửa tháng."
"Được."
Tào Hi kinh ngạc nhìn bóng lưng tự nhiên rời đi của Trình Tụ: "Cứ như vậy?"
"Không phải à? Bị tôi đánh nghiện rồi hả?" Trình Tụ cũng không quay đầu lại.
Tào Hi dường như hiểu ra: "Anh chỉ muốn nghe ý nghĩ của tôi?"
Trình Tụ dừng bước lại, quay đầu nhìn anh: "Hay là không tự chủ thuận theo ý của cậu hoặc là muốn mang ơn cậu, tôi càng chấp nhận hai bên thẳng thắn trao đổi sau đó cho ra kết luận."
Tào Hi lập tức nhận sai: "Tôi không phải muốn giấu anh."
"Cậu sợ sau khi nói ra lý do, tôi sẽ chọn mỗi người đi một đường."
Tào Hi cười khổ: "Anh mỗi lần nói bốn chữ này tôi đều là lòng sợ gan đau."
Trình Tụ: "Vậy mỗi người đi một đường."
Tào Hi hoảng sợ.
"Sau đó thì sao, một đứa trẻ tám tuổi đi ở trên đường xa lạ, có thể xui gặp được dụ dỗ, bắt cóc, ngược đãi vân vân, cho dù là may mắn chạy trốn, cũng sẽ đói khổ lạnh lẽo, nghèo khổ chán nản. May chút, sẽ được cô nhi viện thu lưu. Xui chút, có thể sẽ lẻ loi chết ở nơi hẻo lánh không người."
Mặc dù Tào Hi biết số phận trong miệng của Trình Tụ tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người của y, thế nhưng tình huống rõ ràng có lợi cho mình, đương nhiên sẽ không ngu ngốc vạch trần: "Nếu có tài sản của nửa mỏ tinh thì khác rồi. Nó có thể ngồi ở trong khu nhà cấp cao sáng sủa sạch sẽ ấm áp, vừa ăn điểm tâm ngọt, vừa chậm rãi tự hỏi tương lai làm gì."
Trình Tụ khoanh tay: "Nhìn đi, nói thật cũng không khó khăn như vậy."
Tào Hi: "Tôi bảo đảm, sau này sẽ thẳng thắn với anh."
"Cố gắng hết sức đi."
Tào Hi ngẩn ra.
Trình Tụ mở rộng cửa đi ra ngoài: "Tôi không hy vọng câu này chính là lời nói dối."
Chương trình trong một ngày của Trình Tụ trong nửa tháng này chế định tỉ mỉ, học tập lịch sử cận đại Tinh quốc, hiểu rõ đủ loại cơ giáp những năm gần đây, rèn đúc cơ thể, thưởng thức đồ ăn ngon, rồi ngủ.
Tào Hi nhìn thời gian biểu: "Tôi đâu? Ít nhất mỗi ngày rút ra chút thời gian cùng uống trà hoặc chơi game?"
Trình Tụ chỉ vào ghi chú trong thời gian biểu: "Có trà chiều." Nhưng điều kiện tiên quyết là trà chiều có điểm tâm ngọt y thích.
Tào Hi đem thời gian biểu giao cho Tào Khải Trí.
Tào Khải Trí nghiêm mặt: "Chúng ta không có đầu bếp." Một đám đàn ông thô ráp, ai cũng lười xuống bếp, mỗi ngày cũng là ăn cơm dinh dưỡng.
Tào Hi: "Cố gắng chút dù sao cũng có thể huấn luyện."
Tào Khải Trí bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở ra treo thưởng, lại có thể thực sự tìm được một chuyên gia bánh ngọt nghiệp dư —— Vương Chấn. Vương Chấn vốn không muốn biểu diễn môn tuyệt kỹ này của mình, chỉ là Tào Hi thúc dục quá căng, Tào Khải Trí tìm không được người đã bắt đầu ăn không ngon rụng tóc, cậu ta băn khoăn, khẽ cắn môi lấy bảng thông báo đi.
Tào Khải Trí nhìn cậu ta một cái thật sâu: "Thiếu tiền như vậy?"
Vương Chấn: "..." Cho ngươi nhẹ dạ tay tiện! Thật muốn chặt tay.
Ngày nọ cậu ta xuống bếp, Tào Hi, Tào Khải Trí không được mời cũng mặt dày có mặt. Trình Tụ không biết từ nơi nào tìm được một chùm pháo điện tử, vang lên một trận bùm bùm, rất có ỵ́ khai trương thuận lợi.
Vương Chấn không phụ kỳ vọng, làm một vỉ bánh trứng [1], Tào Hi ăn một cái, Tào Khải Trí ăn hai cái, còn lại đều bị Trình Tụ ôm hết.
Trình Tụ cảm thấy mỹ mãn, Vương Chấn chính thức lên top.
Vừa mới bắt đầu Tào Hi còn cảm thấy rất tốt, mỗi khi tới thời gian trà chiều, đều có thể lẳng lặng ngồi ở trong phòng trà, nhìn Trình Tụ...
Cùng Vương Chấn nhiệt liệt thảo luận cách làm điểm tâm ngọt.
Nhìn hai cái đầu lần thứ ba bất tri bất giác dựa sát vào, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa chen vào: "Đang bàn bạc gì vậy?"
Vương Chấn: "Nghiên cứu làm Tiramisu thêm rượu nào vào ngon hơn."
Tào Hi hỏi: "Có kết quả chưa?"
Trình Tụ: "Có. Chúng tôi phát hiện bất kể loại rượu nào, trên phi thuyền đều không có."
Tào Hi: "Phòng chữa bệnh có rượu."
Trình Tụ: "Sau khi dùng xong, chúng tôi còn có thể trực tiếp đi khoang trị liệu nằm lát, cũng là một cách phục vụ đó."
Tào Hi: "..."
Trình Tụ và Vương Chấn tiếp tục bàn bạc, mặc dù ở giữa cách một người, thế nhưng, không khí của hai người nghiễm nhiên không để người thứ ba chen chân. Đúng vậy, Tào Hi nghe một hồi, đã tự giác lui ra.
Ngày thứ hai như thế.
Ngày thứ ba vẫn như cũ.
Đến ngày thứ tư, Vương Chấn còn đang ở phòng bếp bận bịu, Tào Hi đã trước một bước ngăn cản Trình Tụ chuẩn bị vào phòng trà, đem y vòng ở giữa tường với bản thân.
Để hấp dẫn lực chú ý, ngày hôm nay hắn cố ý ăn mặc một lần, áo sơ mi trắng khoác ngoài áo len màu hồng hở cổ, màu sắc của thiếu nữ hợp với dung mạo tinh xảo tràn ngập thanh xuân có chí tiến thủ của anh, không chỉ không lộ ra gái tính, trái lại có loại cảm giác duy mỹ từ trong manga.
Trình Tụ: "..." Đây là tư thế quỷ quái gì. Y cũng không phải thiếu nữ hoa si thấy soái ca thì sẽ đưa băng rôn nói "Tôi yêu cậu"!
Tào Hi oán giận: "Mỗi lần trà chiều Vương Chấn đều tới."
Trình Tụ: "Cậu ta không tới sẽ không có trà chiều."
Tào Hi lập tức thay đổi cách nói khác, khóe miệng hơi nâng lên, mập mờ nháy mắt một cái: "Anh không cảm thấy cậu ta rất giống bóng đèn à?"
Trình Tụ hai tay thọc vào túi quần, nghiêm túc: "Cậu có từng nghĩ, bóng đèn đó có thể là cậu hay không?"
Tào Hi: "..."
Một ngày nọ, Tào Hi không tham gia trà chiều.
Đến ngày thứ năm, Vương Chấn sáng sớm đã bị gọi đi phòng huấn luyện, bắt đầu gia tăng luyện tập cực kỳ tàn ác. Lúc đầu cậu ta cho là món điểm tâm của mình làm quá tốt, được cấp trên khen ngợi, vô cùng vui mừng, thế nhưng một lúc sau, cậu ta đã phát hiện nội dung huấn luyện ngoại trừ khô khan nhạt nhẽo, có thể rèn đúc tính nhẫn nại của con người ra, cũng chỉ còn lại có hành hạ.
Cậu dừng luyện tập cử tạ: "Đây có phải phạt về thể xác hay không?"
Tào Hi một hơi thừa nhận.
Vương Chấn kinh ngạc: "Vì sao?"
Tào Hi: "Cậu dụ dỗ chị dâu."
Vương Chấn khϊếp sợ: "Chị dâu ở đâu? Không phải, anh của tôi ở đâu ra?"
Tào Hi chỉ chỉ mình.
... Anh trai mười lăm tuổi. Vương Chấn dở khóc dở cười: "Vậy chị dâu là ai? Không phải là Trình Tụ chứ?" Cậu ta đùa giỡn một câu, ai ngờ Tào Hi thoải mái gật đầu.
Vương Chấn khó có thể tin: "Cậu biết Trình Tụ mấy tuổi hay không."
"Rất rõ ràng." Ngoại trừ Trình Tụ, là thuộc về anh rõ ràng.
Vẻ mặt Vương Chấn nhất thời phức tạp khó có thể hình dung: "Khi nào thì cậu phát hiện mình có bệnh này?"
Tào Hi: "Phát hiện Trình Tụ là thuốc duy nhất của tôi."
Vương Chấn: "..." Là tên bản thân mình không tốt ư? Tại sao luôn bị chấn đến sửng sa sửng sờ.
Vương Chấn hỏi: "Trình Tụ biết không?"
Tào Hi: "Biết."
Vương Chấn không nói gì.
Xế chiều hôm đó làm điểm tâm, Vương Chấn tay chân đau nhức tư tưởng không tập trung, bánh ngọt làm ra bài trí không đành đổ, sau cùng không thể làm gì khác hơn là trộn salad. Lúc đem salad đưa qua, cậu cố ý hơi nhìn sắc mặt của hai người.
Tào Hi thản nhiên, Trình Tụ bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra mờ ám.
Là mình quá nhạy cảm ư?
Vương Chấn để salad xuống một bước quay đầu ba lần.
Chờ cậu ta đi rồi, Trình Tụ ngẩng đầu nhìn Tào Hi: "Cậu nói gì với cậu ta?"
Tào Hi: "Nói cậu ta gần đây huấn luyện quá hời hợt, cần tăng huấn luyện."
Trình Tụ: "Còn gì nữa không?"
Tào Hi thẳng thắn mà nói: "Anh là chị dâu của cậu ta."
Trình Tụ cúi đầu tiếp tục ăn salad.
Biểu hiện của y quá bình tĩnh, ngược lại khiến Tào Hi đứng ngồi không yên: "Anh không có gì muốn nói à?"
Trình Tụ thong thả ăn salad: "Lại ảnh hưởng tới chất lượng trà chiều, tôi sẽ trở mặt."
Ngày kế, chất lượng trà chiều vẫn bị ảnh hưởng.
Trình Tụ nhìn thứ xanh xanh trắng trắng trong đĩa, cau mày: "Đây là cái gì?"
"Dưa leo salad." Tào Hi giải thích, "Tôi vốn muốn làm trái cây salad, thế nhưng trái cây đã bị Vương Chấn dùng hết rồi, đành phải dùng dưa leo thay thế. Tôi chuẩn bị một đêm, anh thử một chút."
"Anh trộn salad trộn cả đêm?" Thông minh như thế sao làm lên Phụ tá trưởng?
Tào Hi: "Không, tôi tốn cả đêm nghiên cứu tiramisu."
"Sau đó?"
"Quả thực thiếu rượu."
"..."
Tào Hi thấy y trước sau không động salad, thất vọng cười cười: "Không thích cũng không sao, tôi đi gọi Vương Chấn tới."
Trình Tụ đâm một miếng dưa leo đưa vào trong miệng.
Tào Hi lập tức xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng, vẻ mặt chói loá: "Mùi vị như thế nào??
Vẫn là mùi vị của dưa leo và salad.
Sự thực chứng minh, nhẹ dạ nhất thời đổi lấy hậu hoạ vô tận.
Tên chuyên gia điểm tâm Vương Chấn đã biến mất ở trong dòng thác lịch sử không dứt, thay vào đó là thực đơn Tào Hi:
Cà chua rau diếp salad.
Ngô trứng salad.
Cá ngừ Ca-li salad.
Thịt bò salad.
Những thứ này còn chưa tính, đậu phộng vừng salad là cái gì?
Trình Tụ ăn salad ăn đến sinh ra không thể yêu, thế nhưng vừa đến trà chiều, hai chân lại kiềm chế không được mà đi về phòng trà. Đang ở lúc y nằm mơ thấy ác mộng hai đêm liên tục, mơ bản thân bị chết đuối ở trong vòng xoáy salad, vừa lúc tới tinh hệ Lại Đăng.
Cũng là một trong bốn những tinh hệ cổ xưa, hệ thống an ninh của tinh hệ Lại Đăng nếu so với tinh hệ Trung ương thả lỏng hơn nhiều. Sau khi giám sát biên phòng kiểm tra chứng minh đăng ký của tinh hạm và giấy phép lái xe của Tào Khải Trí, đã trực tiếp cho đi.
Chẳng qua kiểm tra an ninh biên phòng là cửa thứ nhất, bước vào tinh hệ còn phải đi qua kiểm tra an ninh của cảng vũ trụ.
Tào Hi để Tào Khải Trí vòng đường khác, đến một hòn mỏ tinh đang khai thác thả hắn và Trình Tụ xuống.
Tào Khải Trí không rõ nguyên do: "Cuộc sống trên mỏ tinh đều là bần dân, các cậu đi vào trong đó làm gì?"
Tào Hi: "Còn nhớ hòn mỏ tinh của tôi bị chiếm không? Tôi muốn đi rút một ít kinh nghiệm có ích, chờ sau khi lấy lại mỏ tinh, có thể bắt tay làm khai phá rồi."
Tào Khải Trí: "Không cần mang theo Trình Tụ."
"Em ấy có thẻ căn cước, đi mỏ tinh an toàn hơn." Mỏ tinh thiên về kiểm tra đồ dùng nguy hiểm, với thân phận không thèm để ý chút nào.
Tào Khải Trí: "Vậy tôi tìm vài người theo cậu, cậu mang Vương Chấn đi đi."
Vương Chấn đã bị Tào Hi dán lên nhãn hiệu bóng đèn từ đầu tới đuôi, tự nhiên sẽ không hy vọng cậu ta lúc này lại ra cắm vào một chân: "Không cần, chúng tôi chỉ là đi một lát. Tôi đã liên hệ được hướng dẫn viên du lịch của địa phương rồi, anh ta sẽ dẫn dường."
Tào Khải Trí mặc dù lo lắng, nhưng biết Tào Hi tuổi tác "nhỏ", chủ ý lớn, một khi đã quyết định, người bên ngoài nói rách miệng cũng vô dụng, đành phải tùy cậu ta đi.
Khoang tinh hạm mở ra, một lớn một nhỏ hai máy cơ giáp từ bên trong bay ra ngoài, tay trong tay bay qua mỏ tinh.
Mặc dù đã qua một trăm năm, danh tiếng "Thiên sứ Trời sao" không lớn bằng lúc trước, "Vệ Thiên sứ" càng là chìm ngập ở trong bụi bậm lịch sử, nhưng bảo đảm an toàn, hai người vẫn dùng Quái thú bò sát A1000 và MINI - xe đua kim cương.
Sau khi bọn họ hạ cánh ở mỏ tinh, nhân viên kiểm tra an ninh rất nhanh tuôn ra, đem cơ giáp giam giữ.
Tào Hi lấy ra chứng minh thân phận, giải thích nói mình đại diện gia tộc tới nơi này tham quan tình hình khai phá và điều tra khoáng sản, nhằm suy xét đầu tư chờ công việc liên quan. Càng là nơi bần cùng, lại càng muốn thoát khỏi nghèo khó làm giàu.
Mượn thân phận thương nhân đầu tư, Tào Hi cực kỳ hưởng thụ đại ngộ quý khách, không chỉ thân phận Trình Tụ không ai hỏi, còn cố ý phái một chiếc xe vùng núi cho bọn họ thay đi bộ.
Có điều là Tào Hi từ chối. Loại xe này, thông thường mang theo hệ thống theo dõi và thiết bị nghe trộm, sau khi ngồi vào, cũng không khác gì trong hồ cá cởi đồ biểu diễn.
Hắn thái độ kiên quyết, đối phương cũng không tiện gò ép.
Tào Hi mang theo Trình Tụ từ trung tâm kiểm tra an ninh đi ra, trực tiếp lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ dân dụng. Người điều khiển của phi thuyền là người da đen đầu trọc, mắt rất lớn, hàm răng rất trắng, rất hay nói.
"Khó có được đến một lần, không mang theo đặc sản trở về à? Ở đây sản xuất ngọc thạch, hồng ngọc rất đẹp, tôi biết một chỗ, bán tất cả đều là hàng hoá tốt, thế nhưng danh tiếng không lớn, giá cả không cao. Các cậu nếu là có hứng thú, tôi có thể mang các cậu đi."
Tào Hi: "Tôi muốn đi đường Đạo Nghĩa khu B."
Đầu trọc đành phải im lặng.
Trình Tụ trước khi tới đã từng xem tư liệu của người bản thân phải mạo danh.
Đứa trẻ này chín tuổi gọi là Tang Nhạc, cha mẹ đều là thợ mỏ, năm đó khi nó ba tuổi, hai người bởi vì tai nạn gặp chuyện không may, từ đó, người thân thiết gần gũi thật sự cũng bị mất, chỉ còn lại có một biểu mợ của trong nhất biểu ba nghìn dặm*. Đối phương nhìn nó lớn lên dễ thương, đồng ý làm người nuôi dưỡng nó. Cửa từng có dấu cạy, nhưng trong phòng không thiếu đồ, nói không tốt là mưu đồ đã lâu hoặc là đến lúc nảy lòng tham, cảnh sát tra xét nửa ngày không kết quả, hơn nữa bản thân biểu mơ đối chuyện này cũng không phải rất tích cực, cuối cùng đã lấy nhân khẩu mất tích, lục soát không có kết quả vội vàng kết án.
[Một câu nói dân gian, mô tả khoảng cách giữa anh em họ hàng xa cách muôn trùng.]
Tào Hi lúc thấy phần tài liệu này, đã cảm thấy biểu mợ này rất khả nghi, gọi trinh thám bản địa —— cũng chính là người da đen đầu trọc này điều tra tài khoản của bà ta, nhìn coi có tăng thêm của cải không rõ nguồn hay không, kết quả là không có. Anh không hết hy vọng, lại đi thăm dò tình hình giao lưu bạn bè của bà ta, rốt cục tra được bà ta trước đó có một người bạn chuyên môn mua bán nhân khẩu, bởi vì trước đây liên quan tới nhau, về sau cũng không có dấu hiệu của liên lạc, cho nên bị bỏ qua. Buôn lậu nhân khẩu về sau bị truy nã, trong lúc chạy trốn bị cảnh sát bắt. Để tiêu trừ bằng chứng phạm pháp của mình, một giờ trước khi bị bắt, gã ta đem tất cả trẻ con bị lừa gạt ném vào trong biển. Một đứa trẻ trong đó là con cháu thủy thủ, thuở nhỏ biết bơi, may mắn tránh được một kiếp, cũng đứng ra làm chứng.
Người da đen đầu trọc mang theo tấm hình của Tang Nhạc tìm tới đứa trẻ kia, hỏi nó có biết Tang Nhạc hay không. Hắn vốn không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao đã qua nhiều năm, đứa trẻ lúc trước cũng chỉ có tám tuổi, không nhất định nhớ rõ. Ai ngờ lúc đầu đứa bé kia thấy hình đã gọi lên Nhạc Nhạc.
Kết quả không cần nói nữa, đứa trẻ bị ném vào trong biển đã có một đứa là Nhạc Nhạc.
Đối tượng thế thân nhất định phải đã mất, chuyện về sau tự nhiên làm rất tốt. Tào Hi tại chỗ đánh nhịp quyết định là nó.
Trình Tụ rất có phê bình kín đáo: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tìm được một người cha là cặn bã, vì quyền thế của cải lừa cưới người mẹ, sau khi cưới bên ngoài tìm mối tình đầu làm tiểu tam Bạch Liên Hoa, sau khi bị người mẹ phát hiện, lại liên hợp tiểu tam gϊếŧ chết bà ấy, đem con riêng sớm đã trưởng thành cũng nhận về nhà, từ nhỏ đã nhận được tàn phá xa lánh và ngược đãi của người con trong gia thú."
Tào Hi: "Quan hệ phức tạp như vậy không hợp anh."
Trình Tụ: "Thế nhưng như thế này tương đối có chỗ trống cho tôi phát huy."
Tào Hi: "Anh chuẩn bị phát huy thế nào?"
Trình Tụ: "Quyến rũ tiểu tam, cho người cha cặn bã cắm sừng! Để các anh trai chị gái cùng cha khác mẹ từng ức hϊếp tôi tất cả đều cúi đầu gọi cha!"
"..." Tào Hi sờ sờ đầu của y, "Vẫn là không nên suy nghĩ lung tung."
Trình Tụ: "Nếu không tìm tới đối đầu với người cha cặn bã, dùng khí Vương Bá* thu đối phương làm đàn em, sau đó phất tay một cái, khiến người cha cặn bã tan thành mây khói."
[Vương Bá: niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880]
Tào Hi tò mò hỏi: "... Anh lấy những ý tưởng kỳ lạ này ở đâu?"
"Người Tấn Giang đều biết."
"Lại là lịch sử Trung Quốc cổ ư?" Người Tấn Giang thật là thần kỳ.
——
[1] Bánh trứng: