Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 57: Bầy tiểu khả ái

Mễ Lạp nằm trên giường, xoa xoa hai khối ngọc bội trên tay. Một khối là của Vô Đắc đại sư, khối còn lại là của Tích Tử Nặc gửi.

Cô cảm thấy tò mò, liệu thật sự bản thân có thể mang đến phước lành cho người khác theo cách này hay không?

Tích Bạch Thần từ phòng tắm đi ra, thấy Mễ Lạp hết sức chăm chú cọ ngọc cho người khác, trong bụng thấy không ưng lắm. Anh đè lên người cô, lấy hai khối ngọc bội trên tay cô ra, thản nhiên nói: “Để đại đâu đó là được rồi, đâu cần bận tâm như vậy.”

“Nếu đã đồng ý với người ta thì phải làm cho được chứ.” Mễ Lạp quay đầu nhìn anh, “Huống chi trong đó còn có một cái là của em trai anh.”

“Cậu ta chân tay khỏe mạnh, cơm áo không lo, còn cần phước vận gì chứ?” Tích Bạch Thần dụi dụi vào cổ cô, nói với giọng buồn bã hờn dỗi.

Mễ Lạp ôm lấy cổ anh: “Em hi vọng anh hạnh phúc, cũng hi vọng người nhà của anh hạnh phúc. Đâu ai biết trước khi nào mình sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, cầu bình an luôn tốt mà, cho dù đây chỉ là một vật gửi nhờ điềm lành.”

Tích Bạch Thần hôn lên má cô, ánh sáng dịu dàng lan ra trong đôi mắt: “Em nói cũng đúng.”

“À đúng rồi, nói đến chuyện ngoài ý muốn.” Mễ Lạp đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Trước đây anh từng bị tai nạn xe bao giờ chưa?”

Tích Bạch Thần gật đầu: “Ừm, mấy tháng trước, có một vụ tai nạn ô tô liên hoàng xảy ra trên đường cách biệt thự không xa, anh cũng bị ảnh hưởng, đâm vào một chiếc ô tô, cũng may không bị thương nặng.”

Trong lòng Mễ Lạp vang lên một tiếng “quả nhiên”, hỏi tiếp: “Anh còn nhớ chiếc xe đâm vào anh có màu gì, thuộc loại xe gì không?”

Tích Bạch Thần ngẫm nghĩ một lúc: “Màu trắng, cụ thể loại nào thì anh không để ý.”

Mễ Lạp cơ bản đã có thể khẳng định được phỏng đoán trước đó. Lý do cô có thể xuyên qua xuyên lại giữa hai thế giới chính là vì cô và Tích Bạch Thần gặp nhau trong vụ tai nạn xe hơi đó, linh hồn và ý thức đã sinh ra một mối liên hệ đặc biệt.

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Tiếng nói của Tích Bạch Thần cắt ngang suy nghĩ của cô.

Mễ Lạp dang tay về phía anh, bày ra bộ dạng hào phóng: “Mau tới đây hưởng chút phúc khí của em đi, em sẽ phù hộ anh không bao giờ gặp chuyện không may nữa.”

Khóe miệng của Tích Bạch Thần hiện lên ý cười, tất cả phúc khí đều phải hưởng, hưởng cả đêm…

Ngày hôm sau, Vô Đắc đại sư tới như đã hẹn, giả vờ quan sát sờ soạng chiếc gương trang điểm một chút, hàn huyên tán gẫu về phong thủy đôi câu, cuối cùng ăn ké một bữa cơm trưa rồi mới cảm thấy hài lòng ra về.

Tuy Tích Bạch Thần nhìn ông ta không vừa mắt, nhưng tìm được người hiểu được tình huống của anh không dễ, quả thật cũng có chút bản lĩnh, kết giao một chút cũng không phải là không được.

Dần thuần thục kĩ năng xuyên qua, nên ngày nào Mễ Lạp cũng xuyên đi xuyên lại giữa Thanh Vi gia viên và biệt thự của Tích Bạch Thần, bình thường ai nấy đều bận rộn, nhưng lúc ăn cơm và ngủ thì sẽ quấn chung một chỗ.

Sau khi quen rồi, Mễ Lạp cũng không buồn ngủ như trước nữa, tuy nhiên giấc ngủ vẫn dài hơn so với người bình thường. Sau khi chìm vào giấc ngủ, linh hồn vẫn sẽ xuất ra ngoài, loại thuộc tính nhập hồn kì lạ này đã gần như trở thành bàn tay vàng để cô khám phá thế giới mới.

Cô sẽ có cảm nhận đầy đủ khi thử nhập vào những đồ và con vật khác nhau, chỉ là mục tiêu nhập hồn không được cách quá xa Tích Bạch Thần, nếu không không thể điều khiển một cách tự do.

Nhưng như vậy là đủ rồi.

Lúc Tích Bạch Thần ở nhà, cô có thể nhập vào đồ đạc, máy tính, song cửa sổ, hoa cỏ, bươm bướm…

Lúc Tích Bạch Thần ra ngoài, cô có thể nhập vào tượng, chim, bóng bay, xe đạp, biển quảng cáo…

Cô là phong cảnh của Tích Bạch Thần, còn Tích Bạch Thần lại là tờ giấy vẽ ra cô. Anh ở đâu, phong cảnh liền ngay ở đó.

Cho dù không thể sóng vai nắm tay nhau như những đôi tình nhân bình thường khác, nhưng hai người lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, như bóng với hình.

Hai tháng sau, Tiểu Bạch sinh con, tổng cộng bốn đứa, hai lông vằn, hai tai cụp.

May mắn là cơ thể của bốn chú mèo con đều vô cùng khỏe mạnh.

Vì để phòng vạn nhất, Mễ Lạp đã tìm người xét nghiệm gen cho chúng, kết quả phát hiện trong cơ thể của chúng lại không có gen di truyền bệnh. Theo lý mà nói, gen của tất cả mèo tai cụp đều có chỗ khuyết tật, chỉ là không phải con nào cũng phát bệnh, nhưng đối với bốn chú mèo con này, gen lại hoàn toàn không có chỗ khuyết tật nào?

Chẳng lẽ vì gen của con mèo mướp kia quá mạnh? Hoặc là nói, mèo tai cụp giao phối với mèo của thế giới này, thì có thể tránh được việc khuyết tật gen, lai tạo ra những con mèo tai cụp khỏe mạnh?

Thật sự Mễ Lạp không tin được, nhưng lại mơ hồ có chút mong chờ và hưng phấn. Nếu trường hợp sau xảy ra, như vậy có lẽ cô có thể đem mèo tai cụp vừa sinh trở về thế giới của mình, khiến cho loại bệnh di truyền cả họ này được chấm dứt.

Trong lúc vui vẻ, cô đã chụp rất nhiều bức ảnh dễ thương và đăng lên wb.

Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ: Bầy tiểu khả ái của Tai Nhỏ nè (ảnh) (ảnh) (ảnh)

A a a a, moe muốn chết!!!

Mua, mua, mua, có táng gia bại sản tôi cũng mua!

Trên đời có thêm hai bé mèo tai cụp, mau giúp tối hít một hơi đi!

Thiên thần nhỏ này đến từ đâu thế? Đáng yêu quá đi.

Cầu nhiều ảnh chụp thường ngày hơn, ngày nào tui cũng sẽ ngồi xổm đây canh me!



Ngay khi bức ảnh được đăng lên, wb của Mễ Lạp lập tức bị người ta @ bạo.

Sau đó cô lại đăng một status để thu thập tên cho mèo con, người chiến thắng sẽ được tặng một món quà ngẫu nhiên.

Cư dân mạng càng thêm điên cuồng, ai nấy đều cố vắt óc, tận tâm hết sức để đặt tên cho những chú mèo con.

Mễ Lạp xem mà vui mừng, khen từ tận đáy lòng: “Cư dân mạng tài tình thật.”

Tích Bạch Thần liếc nhìn mấy cái: “Con nhà mình mà sao em lại để cho người ta đặt tên vậy?”

“Làm cho nhiều người yêu thích tụi nhỏ hơn không phải tốt sao?” Mễ Lạp nhìn bốn chú mèo con đang quay quanh người Tiểu Bạch bú sữa, mặt trần ngập vẻ cưng chiều. Cũng may lúc trước không nhất quyết nạo thai, nếu không bốn tiểu tử đáng yêu này đã không ra đời.

“Em có định tự nuôi không?” Tích Bạch Thần băn khoăn có nên chuyển gác xép thành phòng nuôi mèo hay không.

“Tự mình nuôi lớn trước đã.” Tuy kết quả kiểm tra bình thường, nhưng Mễ Lạp không thể chắc chắn trong quá trình sinh dưỡng sẽ không xuất hiện chứng bệnh khác, cho nên cô quyết định quan sát một hai tháng rồi mới tính tới chuyện khác. Nếu mọi thứ vẫn bình thường, cô sẽ tính đến chuyện mang hai chú trở về.

“Ừm.” Ngày mai sẽ tìm người tới cải tạo gác xép.

Sự ra đời của mèo con khiến biệt thự của Tích Bạch Thần náo nhiệt không ít, khách khứa cứ lần lượt ghé thăm, trong đó người tới thường xuyên nhất chính là Tích Tử Nặc, sự thèm muốn của anh ta với mèo con gần như tràn hết ra ngoài.

Hai miếng ngọc bội mà Mễ Lạp đã cọ kĩ cũng được trao lại cho Vô Đắc đại sư và Tích Tử Nặc.

Cô cũng chuẩn bị hai khối khác, định tặng cho bố mẹ mình.

“Sao lại không có của anh?” Tích Bạch Thần ủy khuất.

Mễ Lạp cho anh một cái lườm: “Cái phúc vận lớn nhất đẹp nhất đang ở ngay cạnh anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Tích Bạch Thần được an ủi như vậy liền dang cánh tay ra ôm cô vào lòng, thầm tự hào.

Mễ Lạp tranh thủ về nhà một chuyến, nhân tiện lấy hai khối ngọc đã cọ kĩ tặng cho bố mẹ.

Đáng tiếc, hiện tại cô vẫn chưa có cách đem Tích Bạch Thần xuyên qua, nếu không cô đã cùng đưa anh trở về.

“Tiểu Mễ, về rồi à.” Mẹ Mễ mừng rỡ kéo cô vào nhà, nhìn lên nhìn xuống.

“Hình như béo lên một chút?” Ba Mễ buông lời nhận xét.

“Sao lại béo ạ?!” Mễ Lạp lấy tay đo vòng eo của mình, vẫn là vòng eo nhỏ đạt tiêu chuẩn như cũ mà!

“Không nói được gì thì đừng nói.” Mẹ Mễ đẩy ông một cái, “Đồ ăn chuẩn bị hết rồi, mau mang ra đây đi.”

Ba Mễ ngoan ngoãn làm theo.

“Tiểu Mễ, con và cái cậu Tích gì đó gần đây thế nào? Chia tay chưa?” Trên bàn cơm, mẹ Mễ hỏi han với vẻ mặt nghiêm túc.

Mễ Lạp: “… Rất tốt ạ, không chia tay.”

“Cái loại tiểu thuyết rác rưởi thối tha đó, tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể viết được!” Mẹ Mẽ khuyên nhủ, “Trên đời này biếи ŧɦái rất nhiều, con vạn lần không được xem nhẹ đó.”

Mễ Lạp bất đắc dĩ: “Mẹ ơi, mẹ phải tin tưởng mắt nhìn người của con chứ.”

“Mấy năm nay bây toàn phớt lờ chuyện yêu đương, có cái gì mà mắt nhìn?” Mẹ Mễ – người tự xưng là có mắt nhìn sáng như đuốc ném cho cô một câu khinh thường.

Ba Mễ yên lặng ăn cơm.

Mễ Lạp lấy điện thoại di động trong túi ra, mở bức hình chụp Tích Bạch Thần, đưa cho mẹ Mễ xem: “Mẹ xem, đây là bạn trai con, Tích Bạch Thần.”

Mẹ Mễ không vừa ý nhận lấy điện thoại, nhìn qua một cái, rồi nhìn lại một cái, trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười hiền lành với Mễ Lạp: “Tiểu Mễ à, khi nào con dẫn bạn trai con về cho ba mẹ gặp đây?”

Mễ Lạp: “Khoảng một giời gian nữa ạ.”

Mẹ Mễ nắm lấy tay cô, nói lời tha thiết: “Trên đời này tìm được người đàn ông tốt không dễ, một khi gặp được thì phải giữ cho kĩ nhé.”

Mễ Lạp: Mẹ ơi, thái độ của mẹ có phải thay đổi quá nhanh rồi không?!

Ba Mễ ngẩng đầu nhìn mẹ Mễ một cái, rồi lại lén nhìn điện thoại di động một cái, khẽ khàng “A” một tiếng.

“Nghe lời mẹ, mau tìm thời gian dẫn cậu ấy về ăn cơm, xác định rõ ràng cho xong.” Mẹ Mễ lấy giọng điệu của người từng trải nói, “Đừng như mẹ đây, chọn đi chọn lại cuối cùng lại chọn một tên đàn ông chân không dài, còn không có giá trị nhan sắc.”

Ba Mễ – người chân không dài, còn không có giá trị nhan sắc: “…” Bảo bảo tổn thương, bảo bảo nói không nên lời.

Mễ Lạp: “Mẹ, cái này nên nói riêng, dù sao cũng không nên nói trước mặt ba, tốt xấu gì cũng cho ba chút mặt mũi chứ.”

Ba Mễ: Con nói như vậy ba đây còn thấy mất mặt hơn!

“Không sao đâu, ba con quen rồi.” Mẹ Mễ trả điện thoại di động lại cho cô, không bao giờ nhắc đến chuyện chia tay nữa, bắt đầu hưng trí hỏi thăm về gia cảnh và tính cách của đối phương.

Sau khi ăn xong, Mễ Lạp đột nhiên hỏi: “Ba, ngọn núi mà nhà mình nhận thầu thế nào rồi?”

Sắc mặt ba Mễ hơi trầm xuống, nói: “Có người lén phun thuốc độc lên cây, làm chết một mảnh, chỉ có một mảnh phân ra là còn sống, nhưng mà mấy chục cây táo tàu con đem tới sinh trưởng không tồi đấy.”

Mẹ Mễ xen miệng vào, nói: “Không cần nghĩ cũng biết là ai động tay động chân, người nhà đó bại hoại từ trong xương, chỉ biết sử dụng loại thủ đoạn này.”

“Báo cảnh sát chưa ạ?”

“Báo rồi, đến nay vẫn chưa có phản hồi.” Mẹ Mễ thở dài, “Con cũng biết đấy, gia đình họ có chút quan hệ trên quận, chuyện này không có bằng chứng, căn bản không thể động tới bọn họ được.”

Mễ Lạp nhíu mày, lấy hai khối ngọc bội trong túi ra, đưa cho hai cụ: “Ba mẹ, đây là bùa hộ mệnh mà con xin, hai người nhớ mang theo bên mình để giữ an toàn nhé.”

Tuy ba Mễ và mẹ Mễ không tin điều này, nhưng vì ý tốt của con gái, nên bọn họ cũng mang theo.

Lát sau, Mễ Lạp đi lên núi xem xét, tình hình sinh trưởng của cây cối quả thật không quá khả quan.

Cô đứng trên sườn núi, nhìn căn nhà ở đằng xa của bác Mễ, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Đối phương có tiền có quyền, người dân bình thường khó mà đối phó được.

Đúng lúc này, trong đầu cô chợt lóe lên một ánh sáng, Mễ Lạp nghĩ đến một người — Vô Đắc đại sư. Nếu may mắn có thể chia sẻ, vậy vận rủi cũng có thể chia sẻ đúng không?

Mặc dù có chút không chắc, nhưng Mễ Lạp vẫn muốn thử xem sao.

Vừa lúc Vô Đắc đại sư còn nợ cô một ân huệ, chuyện này có thể tìm anh ta giúp đỡ.

Người ta có câu, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập*.

(Nguyên văn: phúc hề họa sở phục, họa hề phúc sở ỷ – theo Lão Tử, phúc họa đi liền nhau, đó là lẽ tự nhiên).