Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao (Vô Hạn)

Chương 4: Nhật ký (2)

Từ đầu đến cuối, chuyện này đều rất kỳ lạ.

Một bức bưu kiện không có dấu bưu điện không hiểu sao lại xuất hiện ở cửa.

Một nửa miếng bánh gạo dính máu, người nọ không những biết mối quan hệ của cô và Sở Tương Như mà còn biết ước định của bọn họ khi còn nhỏ.

Người gửi thư là ai? Phải chăng hắn biết được chân tướng thật sự của vụ mất tích ấy? Tại sao hắn lại dẫn lối mình về cố hương...

Tất cả những điều này đều khiến cho Cố Sở không hiểu nổi.

Chẳng qua nghi ngờ lớn nhất trong chuyện này không chỉ có mấy điều đó, cô đi từ đầu thôn đến giờ, những chuyện cô nghe được về Sở Tương Như hiển nhiên khác hoàn toàn với một Sở Tương Như từng xuất hiện trước mặt cô chín năm trước.

.

Cố Sở ở thôn Tiểu Dương ba ngày, trong lúc tìm người tu sửa đơn giản nhà cũ lại một chút, tu chỉnh một chút phần mộ đã mọc đầy cỏ của những người lớn nhà họ Sở. Sau đó cô lại đến Cục Công an địa phương một chuyến, để lại cách thức liên lạc của bản thân, hy vọng sau khi tìm được manh mối thì cảnh sát có thể liên hệ với cô trước.

Nơi ở hiện giờ của Cố Sở cách Lâm Thành hơn một nghìn cây số, vượt qua một vài tỉnh thành khác.

Căn nhà hiện giờ cô ở là một căn nhà nhỏ cũ tồi tàn tốn rất nhiều năm tích lũy mới mua được, cư dân trong khu đó phần lớn là người già và khách thuê từ nơi khác đến.

Vì là khu chung cư cũ, không có bất động sản nên tình trạng vệ sinh và an ninh cũng không tốt mấy.

Nhà của Cố Sở ở tầng sáu, từ trước đến nay tầng cao nhất không có thang máy là có giá rẻ nhất. Cô mở cửa phòng ra, đặt vali ở huyền quan rồi hăng hái vác mỗi ba lô đi về phía phòng ngủ.

Cô móc một quyển vở cũ hơi ố vàng trong balo ra, đây là thứ cô tìm được ở nhà cũ.

Trong phòng Sở Tương Như không có quá nhiều manh mối hữu dụng, nơi đó đã sớm bị cảnh sát kiểm tra tỉ mỉ vài lần, quyển nhật ký này được cô phát hiện ở một căn phòng khác.

Nghiêm khắc mà nói, căn phòng kia mới đúng là căn phòng mà Sở Tương Như vốn ở. Trước khi Cố Sở chưa cùng mẹ rời khỏi nhà họ Sở, Sở Tương Như lớn hơn cô một chút đã có một phòng riêng, còn Cố Sở nhỏ hơn vẫn phải ngủ cùng một giường với mẹ.

Sau khi Sở Tương Như dọn đến phòng cha mẹ, phòng cũ bị bỏ trống, do đã nhiều năm không tu sửa và thiếu đi hơi người nên căn phòng đó đã móc meo khủng khϊếp, trên nóc nhà có nhiều chỗ mưa dột, bốn vách tường tràn lan vết mốc, bởi vì nhiều năm dầm mưa nên trên khe đất còn mọc ra vài cụm nấm.

Cố Sở nhớ rõ phía dưới chiếc giường trong căn phòng này có một viên gạch lỏng, phía dưới có một khe hở vừa đủ để một cái hộp. Lúc còn nhỏ cô và anh trai thường xuyên chui xuống dưới gầm giường, nhét những viên kẹo chưa ăn hết vào cái lỗ nhỏ để tránh bị người lớn tịch thu.

Quyển nhật ký này được phát hiện ở bên dưới viên gạch ấy.

Ngày 21 tháng 1

Cha chết rồi, hình như ông ta đã thấy một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, vẻ mặt ông ta trông hoảng sợ vô cùng.

Ngày 23 tháng 1

Tôi cảm giác có thứ gì đó cứ nhìn tôi chằm chằm.

Ngày 24 tháng 1

Mình chắc chắn đây không phải là ảo giác.

...

Ngày 13 tháng 2

Về đến nhà lại phát hiện trên bàn có thêm một quyển sách, có người tới đây?

...

Chữ viết sau đó rất ngoáy, Cố Sở chau mày đọc tiếp.

Ngày 18 tháng 2

Tôi đã tiến vào () (), thật là đáng sợ, tại sao lại có thứ như thế chứ? Tôi có thể sống sót không...

Ngày 25 tháng 2

Tôi nhìn thấy có ai đó đã đốt quyển sách ấy đi, sau đó hắn cũng bị đốt trụi.

...

Ngày 28 tháng 3

Đây là nguyền rủa, đây chắc chắn là nguyền rủa, nhưng hầu hết những người từng tiếp cận () () thì ai cũng bị nguyền rủa.

...

Càng đến những trang sau, chữ viết càng không thể đọc nổi, có thể thấy rằng lúc đó người viết cuốn nhật ký này đang hoảng sợ tột cùng.

Cố Sở cau mày, quyển nhật ký này có quá nhiều thứ cô đọc không hiểu. Quyển sách gì? Nguyền rủa gì?

Còn có những từ ngữ bị xóa bỏ kia rốt cuộc là gì?

Cố Sở vốn cho rằng quyển nhật ký này có thể gỡ bỏ một số bí ẩn, nhưng giờ lại khiến cho suy nghĩ của cô càng loạn thêm.

Cả một quyển nhật ký dày chỉ ghi một vài tờ ngắn ngủn, mà cũng không phải ngày nào cũng viết, hơn nữa nhìn số ngày có thể thấy Sở Tương Như chỉ viết nửa năm rồi bỏ.

Nhưng nếu đã được anh ấy giấu cẩn thận ở một nơi bí ẩn như thế thì chắc chắn quyển nhật ký này vô cùng quan trọng.

Cổ Sở nhanh chóng lật hết những tờ bỏ không đi, mãi tới trang thứ hai từ cuối đếm lên, bỗng nhiên lại có chữ xuất hiện.

Ngày 17 tháng 3

Nó đang nhìn lén mình, mình phải giấu thứ đồ ấy đi.

Ngón tay Cố Sở siết chặt, khẽ dùng sức túm lấy quyển nhật ký.

Rõ ràng nét chữ ở trang này mới hơn những trang trước, dường như vừa mới viết không lâu. Nói một cách khác có khả năng chuyện này liên quan tới sự mất tích của Sở Tương Như.

"Nó" mà anh ấy viết đang ám chỉ thứ gì?

Và có liên quan gì đến thứ nhìn lén Sở Tương Như hồi đầu quyển nhật ký?

Còn thứ đồ được giấu đi lại là gì?

Cố Sở hít sâu một hơi, có cảm giác bản thân thật nhỏ bé trước sự bao phủ của lớp sương mù khổng lồ.

.

Những ngày sau đó, Cố Sở đã lật đi lật lại quyển sổ nhật ký xem không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng hề có chút manh mối nào về một số điều bí ẩn viết bên trong, có điều cô vẫn không bỏ cuộc.

"Haizz."

Một giờ sáng, Cố Sở xách theo túi ăn khuya đi dưới hàng hiên nhỏ hẹp.

Bóng đèn ở tầng năm đã lâu chưa tu sửa hơi tối tăm, phát ra tiếng kêu xè xẹt, lúc ẩn lúc hiện.

Không biết vì sao cô luôn có loại cảm giác bị nhìn lén. Cố Sở dừng chân rồi đột nhiên ngoái đầu lại, nhưng phía sau vẫn chỉ là hành lang trống rỗng.

Cô dừng lại một lúc lâu, sau đó bước nhanh hơn về phòng.

Loại cảm giác này không phải mới lần đầu xuất hiện, Cố Sở nhớ lại đoạn nhật ký mà Sở Tương Như đã viết -

Tôi cảm giác có thứ gì đó cứ nhìn tôi chằm chằm!

Cố Sở buông túi ăn khuya xuống, rõ ràng đã về tới phòng kín an toàn rồi nhưng cái cảm giác bị nhìn lén đến từ bốn phương tám hướng vẫn không hề biến mất, cứ như đang bị một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào vậy.

Cô di chuyển chầm chậm trong căn phòng, quan sát cẩn thận, muốn tìm một vài thứ vốn không nên xuất hiện trong căn phòng này, như một vài chiếc camera mini chẳng hạn.

Khi ánh mắt Cố Sở đảo qua chiếc kệ sách trong phòng khách thì cô dừng lại.

Kệ sách tám tầng chứa đầy sách báo nhưng lại được sắp xếp vô cùng trật tự theo từng chữ cái. Chỉ liếc mắt một cái, Cố Sở đã phát hiện quyển sách thứ ba phía bên phải nằm ở tầng thứ hai là một quyển sách vốn không nên tồn tại trong căn phòng này.

Cô nghĩ tới một dòng nhật ký khác -

Về đến nhà lại phát hiện trên bàn có thêm một quyển sách, có người tới đây?