Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 47: Thân phận.

Triệu Tri Yến bị bức ép đến đường cùng, cô ta không phục chút nào! Rõ ràng cô ta chỉ muốn tốt cho Duẫn Khải Trạch, không muốn để hạng con gái không ra gì như Thanh Tiêu làm anh mê muội đầu óc, nhưng bây giờ anh lại vì cô ta mà phạt cô nặng như thế.

Triệu Tri Yến trầm ngâm thật lâu, Thanh Tiêu đứng một chút, sau đó vì váy áo vẫn còn ướt mà rùng mình. Duẫn Khải Trạch thấy thế ngay lập tức đem áo khoác mà mình vừa vứt trên bờ nhặt lên, choàng qua cho cô.

Hắn quay lại, không kiên nhẫn nói với Triệu Tri Yến: “Đừng đứng ở đó mà giả vờ, ngay lập tức chọn cho anh, nếu không khi anh bước chân ra khỏi đây, em cứ việc chờ giấy báo được gửi đến. Dù mẹ em phản đối như thế nào, nhưng anh chỉ cần đánh tiếng với chú, ba em chắc chắn đồng ý việc này.”

Người Triệu Tri Yến lung lay, sắp ngã đến nơi. Cô biết ba của mình luôn nghe lời cả Duẫn Khải Trạch, cũng chính vì thế cô mới kính sợ hắn ta đến mức này, mà hắn lại nắm đúng yếu điểm ấy để trừng phạt cô ta.

Lần nào cũng là như thế cả!

Triệu Tri Yến có không cam tâm đến đâu, cô ta vẫn phải cúi gầm mặt, nặng nề phát ra lời xin lỗi với Thanh Tiêu.

“Tôi xin lỗi, là tôi lỗ mãng.”

Thái độ hời hợt, đến người cũng không thèm cúi xuống, Thanh Tiêu im lặng như thể không chấp nhận được sự qua loa có lệ này của Triệu Tri Yến, đến cả Duẫn Khải Trạch cũng không hài lòng mà nói.

“Lập lại lần nữa, nói to hơn một chút, sức lực mà em quát Thanh Tiêu ban nãy đi đâu rồi hả? Đừng để anh phải nói lại lần ba, em không còn cơ hội khác đâu.”

Triệu Tri Yến trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thanh Tiêu đến nơi, nhưng cô ta vẫn phải cố nhịn, sau đó âm thầm ghi lại mối thù này, quyết tâm về sau phải trả lại hết.

“Tôi xin lỗi Thanh Tiêu, tôi sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho tôi!”

Lần đầu tiên Triệu Tri Yến phải khom lưng, khúm núm mà xin lỗi một người, trong lòng cô ta sắp biến thành một đống lửa lớn đến nơi, nhưng Thanh Tiêu trước sau vẫn duy trì bình thản. Cô ta nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của Triệu Tri Yến, chỉ cười nhẹ một tiếng.

“Lời xin lỗi này, nghe thì cho vui mà thôi, dù sao cô cũng chẳng có thành tâm tý nào. Lỗi của cô, tôi vẫn sẽ nhớ, không có chuyện xóa bỏ đâu, nhỉ?”

Thanh Tiêu nói dứt lời, tiếng cười khe khẽ của cô thoát ra từ cổ họng làm cho Duẫn Khải Trạch cảm thấy bí bách.

Quả thật lời Thanh Tiêu nói rất có lý, nếu làm sai, gây tổn thương đến thể xác và tinh thần của người khác rồi dùng một câu xin lỗi để lắp vào, sau đó xem như không có chuyện gì, vậy trên đời này sẽ không tồn tại luật pháp cùng những hình phạt.

Duẫn Khải Trạch kéo người cô lại gần, vỗ nhẹ hai cái lên bờ vai Thanh Tiêu nhằm trấn an, sau đó nói tiếp.

“Nếu lời xin lỗi này Thanh Tiêu không nhận, vậy việc em chuyển đến ngôi trường kia, anh cũng sẽ không thay đổi.”

Một quyết định như trời giáng rơi xuống người Triệu Tri Yến, cô ta nghĩ rằng bản thân đã nhịn nhục hết cỡ, vậy thì ải này sẽ nhanh qua mà thôi, dù sau Duẫn Khải Trạch không thể làm khó cô mãi.

Lại không ngờ, một câu nói của con khốn kia, số phận của Triệu Tri Yến cứ như vậy mà định đoạt. Cô ta có chết cũng không cam lòng!

“Duẫn Khải Trạch, anh đã hứa với em, rõ ràng anh đã hứa với em…”

Triệu Tri Yến gào lên, thanh âm của cô ta đã khiến bà nội cùng mẹ của Duẫn Khải Trạch chú ý. Hai người cùng nhau đi đến, khi ánh mắt của mẹ hắn rơi xuống người Thanh Tiêu, cô cảm nhận rất rõ sự ngỡ ngàng kèm một chút ngạc nhiên của bà ấy.

Thanh Tiêu hơi lùi bước, vội tránh đi ánh nhìn có phần dò xét gay gắt này của bà.

“Có chuyện gì mà hai đứa làm ầm ĩ cả một góc như thế, còn ra thể thống gì?”

Bà nội của Duẫn Khải Trạch được mẹ hắn đẩy xe đi đến, Triệu Tri Yến liền nhanh cơ hội này mà cáo trạng.

“Bà ơi, anh Khải Trạch vì người phụ nữ kia mà muốn con nhập học ở trường Hải Sơn, bà chưa từng nghe danh trường đó nên không biết, nơi đó nhiều quy tắc, còn nghiêm khắc muốn chết. Anh ấy quăng con vào đó là muốn con sống dở chết dở hay sao?”

Nói xong Triệu Tri Yến liền ngồi sụp xuống, khóc òa cả lên, bà nội dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, vừa định quay sang trách mắng Duẫn Khải Trạch, hắn đã nhanh chóng buông lời trước.

“Bà, con không vì bất kì ai cả, con chỉ muốn tốt cho nó mà thôi, bà còn nhớ không, con gái lớn của nhà họ Tưởng là từ ngôi trường đó mà ra, cô ấy bây giờ thành công thế nào, bà vẫn nhớ, đúng không?”

“Ừ, bà vẫn nhớ, con bé đó giỏi lắm.”

“Trường cấp ba mà con gửi Triệu Tri Yến vào, mười người đến mười người liền thành công, cũng chính vì nghiêm khắc như thế mới luyện ra được người tài.”

Triệu Tri Yến ngừng cả tiếng khóc, nghe Duẫn Khải Trạch thuyết giáo cho bà một lúc, cô ta không có khả năng chen vào ngắt ngang, bà từ nghi hoặc chuyển sang hiểu rõ, lúc nghe Duẫn Khải Trạch kể đến tương lai sáng lạn của Triệu Tri Yến, bà liền gật gù đồng ý, sau đó bỏ lại một câu.

“Tri Yến, con vẫn nên nghe lời anh con đi.”

Triệu Tri Yến biết bản thân xong đời rồi, đến chỗ dựa lớn nhất cũng về phe Duẫn Khải Trạch. Cái gì mà thử thách tạo ra người tài, cô ta thừa nhận bản thân là một vũng bùn đấy được chưa? Tại sao họ lại nhẫn tâm đẩy cô vào chốn học hành đau khổ như vậy chứ!

Duẫn Khải Trạch vừa ra tay đã giải quyết được việc của Triệu Tri Yến, hắn vẫn còn nhớ người Thanh Tiêu vẫn đang ướt, cho nên thêm vài câu nữa, hắn liền có ý định muốn rời khỏi đây.

“Bà nội, mẹ, con còn một số việc quan trọng, con về trước nhé. Hôm nào có dịp con lại đến thăm hai người, lần nữa chúc bà sinh thần vui vẻ.”

Bà nội cong mắt cười, dù rằng để ý đến người con gái đứng bên cạnh cháu trai, nhưng bà được hắn đánh tiếng trước cũng không tiện hỏi thêm. Dù sau trong mắt bà, những người như cô gái này cũng không phải là con dâu của Duẫn gia, không cần nhìn đến cũng không cần để ý.

Chỉ là lần này ngoài sự hời hợt kia, khi nhìn vào đôi mắt của Thanh Tiêu, bà lại cảm nhận được một chút thân thuộc hiếm có.

“Đi đường cẩn thận, cuối tuần về với bà.”

“Con biết rồi, con sẽ cố gắng sắp xếp.”

Duẫn Khải Trạch ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thất thần của bà Duẫn.

“Mẹ.”

Người đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, không đáp lời.

“Mẹ.” Duẫn Khải Trạch kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, bà mới giật mình tỉnh táo lại, sau đó cười gượng.

‘Xin lỗi con, mẹ bỗng dưng nhớ đến một số việc nên có chút không tập trung.”

“Con về trước đây.”

Duẫn Khải Trạch đáp gọn, sau đó ôm người Thanh Tiêu, nói nhỏ bên tai cô: “Chịu một chút, anh đưa em về nhà.”

Bà Duẫn nhìn bộ dáng âu yếm gần gũi của hai người, bà vẫn luôn dõi mắt trông theo, con ngươi lộ ra một ít suy tư không rõ nghĩa.

Bóng dáng hai người nọ biến mất, bà Duẫn nhớ lại khuôn mặt mà mình vừa thấy ban nãy, hai hàng chân mày thanh tú thoáng nhíu lại, ngón tay bám vào tay đẩy cũng siết chặt.

Không thể nào, trên đời này làm gì có sự trùng hợp lớn như vậy, chỉ là do bà ảo tưởng mà thôi, đứa con gái kia không có quan hệ gì với bà cả.

Bà nhìn lầm, chắc chắn là bà nhìn lầm!

Tiếng nói của bà nội cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn loạn của bà Duẫn.

“Con thấy con bé đó thế nào?”

Bà nghe thế, chỉ nhẹ giọng đáp lại: “Mẹ đừng để ý đến, dù sau hai đứa này cũng không thành được.”

Bà Duẫn tự trấn an mình như thế, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được sự sợ hãi đang chạy dọc cơ thể.

Hai người trò chuyện cùng nhau thêm vài câu, mẹ Duẫn Khải Trạch đã đưa bà nội lên lầu nghỉ ngơi.

Thế nhưng trong lòng lại dâng lên từng trận hoảng loạn, bà lo sợ cơn ác mộng kia lần nữa trở về, bà sợ rằng mọi thứ trong tầm tay của mình biến mất.

Sắc mặt của bà Duẫn xanh trắng, sau khi dỗ bà ấy ngủ, bà Duẫn vẫn không kìm được sự rối rắm của mình, bà đi qua đi lại trong phòng mình rất lâu, cuối cùng đánh bạo mà gửi tin nhắn cho một số máy lại.

Trong đó vỏn vẹn ghi lại vài chữ: “Điều tra lại lịch người con gái đang ở cạnh Duẫn Khải Trạch, càng nhanh càng tốt!”