Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 44: Xấu mặt

Tích Uyên mở to hai mắt, l*иg ngực phập phồng lên xuống dữ dội. Cô ta phải ngăn bản thân tỉnh táo thì mới không ngắt nát nhánh cây non trước mặt.

Ánh mắt cô ta từ kinh hãi sang giận dữ cực độ, cô ta không thể ngờ được sự xuất hiện của Thanh Tiêu tại nơi này.

Kế hoạch của cô ta không phải thành công lắm sao, vì cái gì con nhỏ đó lại tiếp tục ở bên cạnh Duẫn Khải Trạch. Hai người không vì sự việc đó mà ầm ĩ rồi chia tay hay sao? Con nhỏ đó sao cứ bám mãi vào Duẫn Khải Trạch, hai người sao có thể hạnh phúc mặn nồng như thế?

Cô ta không chấp nhận, không thể chấp nhận được, có lí nào kế hoạch hoàn hảo kia lại thất bại!

Bằng mọi giá Tích Uyên này phải loại bỏ Thanh Tiêu ra khỏi cuộc đời Duẫn Khải Trạch, cô ta muốn con nhỏ đó cút xa thật xa tầm mắt của mình, càng không được có cơ hội ở bên cạnh hắn.

“Mày là cái loại thấp hèn gì, mày có tư cách gì bước vào cổng lớn nhà họ Duẫn. Đừng nằm mơ!”

Tích Uyên nghiến răng ken két, giọng nói phát ra vừa chói tai vừa rợn người.

“Thanh Tiêu, hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì tao không phải là Tích Uyên.”

Cứ chờ mà xem, hôm nay cô ta sẽ cho con nhỏ Thanh Tiêu kia “đẹp mặt” đến mức nào.

Tích Uyên lẩn vào đóng đông, một khắc cũng không rời khỏi bóng dáng của hai người, đầu óc của cô ta xoay chuyển một lúc, sau đó nhớ ra tại nơi này còn một nhân vật mà mình có thể mượn tay để hãm hại Thanh Tiêu.

Bước chân Tích Uyên đổi hướng, trước khi bóng dáng của hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, Tích Uyên nâng khóe môi, một nụ cười rợn tóc gáy hiện lên, khuôn mặt vặn vẹo kia của Tích Uyên quả là khó coi vô cùng.

….

Duẫn Khải Trạch dắt Thanh Tiêu đi theo đường lớn của cổng, bước vào sảnh điện. Xung quanh có vô số ánh mắt hướng về phía họ, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơn dò xét cùng một số ác ý đang hướng về phía mình, nhưng dường như tập mãi cũng thành quen, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện dưới ánh đèn vàng nhạt vẫn luôn duy trì một sự bình thản cùng lãnh đạm.

Muốn nhìn thì nhìn, muốn cười chê thì cứ cười chê, dù sao họ cũng không đoán được thân phận của cô, mà ôm mặt xấu lại chỉ có người đứng cạnh cô - Duẫn Khải Trạch.

Thanh Tiêu tưởng tượng đến bộ dáng của Duẫn Khải Trạch, ánh mắt có hơi nâng lên, vừa vặn lóe qua một tia chế giễu.

Cô cũng thật trông chờ xem, Duẫn Khải Trạch sẽ bày ra khuôn mặt giả tạo nào để đối phó với những con cáo già ở cạnh đây.

Không ít người vẫn còn lý trí mà nhớ đến thân phận cao quý của Duẫn Khải Trạch, họ nhanh chóng thu lại tâm tư không đáng có, nhanh chân đi đến, tay bắt mặt mừng cùng hắn, nhìn vô cùng vui vẻ.

“Duẫn thiếu đã lâu không gặp, cậu ngày càng thành công hơn rồi.”

“Nhà họ Duẫn có được Duẫn thiếu chống đỡ, xem ra sau này cả cái thành phố này đều rơi vào tay của cậu rồi.”

Duẫn Khải Trạch cau mày, hắn thừa biết những lời này chỉ là lời nịnh nọt, sáo rỗng không có một ý nghĩa gì, nhưng ngay lập tức cái nhíu mày kia lại biến mất tăm. Sự lịch thiệp cùng nghiêm túc trên người hắn lại được lộ ra. Hắn đưa tay bắt tay cùng mọi người, sau đó khách sáo mà chối từ lời khen kia.

“Các vị quá khen rồi.”

Có người đợi mãi không nhìn được trò hay, gã ta nhìn chằm chằm vào Thanh Tiêu đứng bên cạnh, lơ đãng hỏi: “Vị đứng bên cạnh Duẫn thiếu đây, không biết là tiểu thư nhà nào?”

Tiểu thư? Thanh Tiêu vừa nghe đến đó, cô suýt chút nữa đã phá lên cười, nhưng sau cùng cô vẫn nhịn mà quay sang nhìn Duẫn Khải Trạch.

Cô chờ đợi, cũng thật muốn biết, hắn sẽ gắn cái danh gì cho cô.

Duẫn Khải Trạch kéo người Thanh Tiêu về phía mình, dõng dạc đáp: “Đây là Thanh Tiêu, người yêu của tôi.”

Những người có mặt gần Duẫn Khải Trạch sau khi nghe được câu nói này của hắn đều đồng loạt sửng sốt.

Không chỉ có họ, cả Thanh Tiêu cũng không tránh được ngạc nhiên, nhưng sau đó lòng lại dâng lên chua chát vô tận.

Nếu là lúc trước, khi nghe được lời tuyên bố này của hắn, cô chắc chắn sẽ vui đến mức lòng nở đầy hoa, nhưng giờ đây, nó chẳng khác nào sự cười nhạo cùng một cái tát đau điếng đang vỗ thẳng vào mặt cô vậy.

Lừa người, tất cả chỉ là lừa người mà thôi!

Một kẻ trong đó nhịn không được mà cảm thán: “Duẫn thiếu, thật sự thay đổi rồi.”

Lời này vừa dứt, phía sau đã có giọng điệu hòa theo: “Phải đó, lúc trước tôi còn đang thắc mắc tại sao Duẫn thiếu không đến tìm tôi uống rượu mua vui, không ngờ bên gối đã có người làm ấm giường.”

“Không ngờ không ngờ, Duẫn thiếu lại rơi vào lưới tình…”

Thanh Tiêu phiền chán trước những lời khen nhưng mang đầy tính chế nhạo như thế này, cô rũ mắt, cánh tay buông thõng xuống rời khỏi tay của Duẫn Khải Trạch, hắn liền giật mình mà nắm chặt lại, tựa như nếu như hắn buông tay, cô sẽ rời đi ngay lập tức.

Ánh mắt lo lắng ấy chiếu đến người cô, Thanh Tiêu bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai của hắn: “Tôi chỉ muốn đi vòng ở đây một chút, sẽ không gây phiền toái cho anh đâu. Hơn nữa tôi chạy không thoát, mẹ của tôi vẫn đang trong tay anh, đừng lo lắng.”

Thanh Tiêu không chịu được cảnh lá mặt lá trái cùng những người này, cho nên cô quyết định rời đi trước. Duẫn Khải Trạch không miễn cưỡng cô, hắn chần chừ vài giây, sau đó quyết định buông tay, trước khi để cô rời khỏi, hắn vẫn không yên tâm mà nhắc nhở.

“Cẩn thận một chút.”

Thanh Tiêu không đáp. cô đi thẳng một mạch đến nơi khuất nhất rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Ánh mắt của hắn vẫn đuổi theo bước chân của cô, nhưng sau cùng đã bị những tiếng nói quanh tai mình làm cho bừng tỉnh.

“Duẫn thiếu quả nhiên là thích người con gái kia, nhưng nhìn dáng vẻ này, dù che đậy đến đâu cũng không che được sự bần cùng. Anh thật sự xem trọng cô ấy đấy à? Anh nghiêm túc?”

Duẫn Khải Trạch quay đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người phát ra âm thanh kia, thái độ vô cùng hung tợn. Người bị hắn trừng mắt liền co rúm người, hơi lui về sau.

Quả nhiên, dáng vẻ Duẫn Khải Trạch tức giận thật quá đáng sợ!

“Tôi… tôi không có ý gì khác, tôi chỉ tò mò mà thôi.”

Hã ta xua tay hai cái, sau đó cuống quýt đáp lại. Gã ta làm sao quên được địa vị của Duẫn Khải Trạch tại nơi này, tuyệt đối không được phép làm phật ý hắn, nếu không cuộc đời này của gã xem như xong đời!

“Đừng tò mò vào chuyện của người khác, rất dễ bị mất mạng đó, có hiểu không?”

Duẫn Khải Trạch nói xong, hắn vẫn không quên ngẩng đầu, nhìn những người đang vây quanh mình bằng ánh mắt ngạo nghễ. Hắn lần nữa tuyên bố, từ câu từ cho đến giọng điệu đều đứa đựng quyền uy, bắt buộc mọi người không được phép cãi lại.

“Từ nay về sau, cho dù là vô tình hay cố ý, tôi cũng không muốn nghe những lời bàn tán về Thanh Tiêu như lúc nãy. Cô ấy như thế nào chỉ có tôi biết rõ, nếu mọi người vẫn muốn xen vào chuyện riêng tư của tôi, hoặc là có bất cứ lời chỉ trỏ không hay nào về người tôi yêu, Duẫn thiếu này, tuyệt đối truy đến cùng, không tha cho bất kỳ thứ gì, một ngọn cỏ một nhánh cây làm phiền lòng tôi, tôi cũng phải diệt gọn. Mọi người… đã hiểu ý tôi rồi, đúng chứ?”



Thanh Tiêu ngồi ngắm trăng sáng ngoài cửa sổ, cô cứ đứng thất thần ở đó một lúc lâu, vẻ ngoài lạnh nhạt dường như bị tách biệt hoàn toàn so với không khí sôi động của buổi tiệc.

Cô cảm thấy đi dự tiệc kiểu này chính là một loạt trả nợ, thân thể không được thoải mái, lòng cũng nặng trĩu tâm sự. Ngoài tiếng cười giả lả cùng những giọng nói đều giấu dao phía sau, cô không tìm được sự vui vẻ của một buổi tiệc hoành tráng nhà quý tộc.

Thanh Tiêu rũ mắt nhìn tách trà cùng đĩa bánh kem xinh đẹp trước, mặt, vốn định nâng đĩa lên ăn một chút, nhưng sau đó Thanh Tiêu đành chán nản mà bỏ xuống.

Âm thanh va chạm phát ra hai tiếng leng keng.

Những món ngon như thế này, Thanh Tiêu không có phúc phần để hưởng, trong căn biệt thự đầy xa hoa, cô chính là kẻ lạc loài trước mọi người.

Đầu Thanh Tiêu bỗng dưng đau nhói, cô tựa người vào ghế, nghe được tiếng nói cùng âm nhạc tại đại sảnh đang vang lên, ngón tay bất giác đè vào thái dương đang nảy lên.

Tại nơi mà cô không hay biết, một nhóm người lạ mặt đã mai phục sẵn ở phía sau lưng cô, khi có hiệu lệnh, họ liền lập tức tiến đến, nhét chặt khăn trắng vào miệng Thanh Tiêu, không chờ cô bất ngờ mà vùng vẫy, làm kinh động đến mọi người. Nhóm người kia đã nhanh chóng lôi Thanh Tiêu một đường ra ngoài sau vườn.

Thanh Tiêu không đấu lại nhóm người như bọn họ, cô bị kéo đi, đến một khu vực vắng người cô mới được đẩy xuống, ngã uỵch xuống nền cỏ lạnh ngắt.

Thanh Tiêu không đoán được chuyển quái quỷ gì đang xảy ra với mình, cô hấp tấp chống tay lên, như muốn chạy trốn khỏi sự vây khốn này, nhưng chưa được bao lâu, đuôi tóc của cô đã bị giật ngược lại.

Một giọng nói vang dội, mang theo sự cao ngạo vang đến.

“Cô là con vịt nước mà anh họ tôi để mắt đến sao?”