Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 37: Con rối.

Duẫn Khải Trạch đoán được chủ nhân của số điện thoại này là ai, ngoài Tích Uyên ra, hắn không nghĩ đến bất kì người nào khác điều tả chuyện của hắn. Thế nhưng vì sao cô ta lại biết được việc này, cô ta điều tra từ đâu, là ai nói cho cô ta biết? Trong đầu Duẫn Khải Trạch suy nghĩ thành một đống lộn xộn, nhưng sau cùng hắn lại quy chung về một chỗ.

Hắn lo rằng Tích Uyên sẽ đem chuyện này nói cho Thanh Tiêu, nếu là như thế bí mật mà hắn cất công che giấu sớm thông sẽ bị vạch trần trước ánh sáng.

Hàng chân mày Duẫn Khải Trạch nhăn chặt, hắn không thể để Tích Uyên phá hỏng chuyện tốt của mình, bằng mọi giá hắn phải ép cô im miệng lại.

Thanh Tiêu nhìn thấy sắc mặt Duẫn Khải Trạch sa sầm, dường như hắn đang bất an, phần nhiều hơn là tức giận, gân xanh trên thái dương cũng đang gồ lên. Cô cội vàng bắt lây tay hắn, xoa nhẹ rồi hỏi.

“Có việc gì sao anh?”

Duẫn Khải Trạch thu lại vẻ mặt khó coi của mình, hắn bắt lấy cánh tay của Thanh Tiêu, tay đan vào nhau đến khít chặt mới hài lòng.

Sau đó hắn đáp: “Không sao cả, chỉ là một chút việc của công ty thôi, vài hạng mục không được chuẩn bị kỹ xảy ra sai sót, có lẽ anh phải nhanh chóng đến đó xem thế nào, em ở nhà nghỉ ngơi rồi chờ anh về nhé.”

Duẫn Khải Trạch nâng một tay còn lại của mình vén tóc mai cho cô, hắn lựa chọn lần nữa dùng lời nói dối lấp liếʍ đi sự thật.

Thanh Tiêu đáp ừ một tiếng, sau đó cô được Duẫn Khải Trạch để xuống ghế, trước khi ra khỏi cửa hắn vẫn lưu luyến hôn lên cổ cô vài cái, mãi đến lúc Thanh Tiêu không chịu nỗi nữa, Duẫn Khải Trạch mới vui lòng mà buông ra.

“Được rồi, anh mau đi đi, kẻo lại trễ.”

“Ừm, anh đi đây, ở nhà ngoan nhé.”

Thanh Tiêu nhìn cửa phòng đóng lại, khóe môi lúc này vẫn duy trì một nụ cười hạnh phúc. Cô nghĩ rằng đây chính là quả ngọt của tình yêu mà cô hằng mong ước, cảm giác lâng lâng sung sướиɠ này ngấm vào từng tế bào rồi hòa tan vào da thịt, Thanh Tiêu chẳng còn cách nào ngoài việc vui vẻ đoán nhận và hưởng thụ nó.

Cho dù, sự hạnh phúc này là tơ mảnh giữa gió lớn, chẳng thể cầm cự được bao lâu.

Thanh Tiêu trở lại giường, có lẽ vì ngày hôm qua quá kịch liệt, cơ thể của cô vừa ăn no xong vành mắt liền chùng xuống, cơn mỏi mệt cũng vội vàng kéo đến. Không có Duẫn Khải Trạch vây quanh, cả thế giới của cô phút chốc yên tĩnh trở lại.

Thanh Tiêu ôm chặt chăn, trên đó dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn, da mặt hơi hồng của cô cọ nhẹ chăn trắng, hít lấy hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về một mình Duẫn Khải Trạch rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Duẫn Khải Trạch vừa lái xe ra khỏi nhà, hắn đã gọi điện qua cho Tích Uyên, chỗ mi tâm nhíu chặt vẫn chưa giãn ra, khi tiếng bắt máy của đầu dây vang lên, Duẫn Khải Trạch không chờ được âm thanh chậm chạp của Tích Uyên kéo đến, hắn nhanh chóng mở lời trước.

“Cô muốn gì? Nói đi.”

Một câu không đầu không đuôi này của Duẫn Khải Trạch làm khuôn mặt mang theo vẻ mong chờ của Tích Uyên trở nên chết lặng, cô ta thu lại nụ cười hớn hở, nhẹ nhàng đáp lại.

“Sao thế? Nghe giọng điệu anh cứ như là việc gì gấp lắm vậy, chỉ là một món đồ chơi của anh thôi, cần gì phải lo lắng như thế?”

Tích Uyên nói xong, ánh mắt liền lóe qua tia phẫn hận.

Hóa ra Duẫn Khải Trạch lại xem trong con hồ ly tinh kia đến như vậy, chỉ một tin nhắn của câu có liên quan đến nó, hắn liền cuống cuồng mà gọi đến.

Càng là như thế, Tích Uyên cô càng muốn hủy hoại sự yêu thương này, giẫm nát chúng vào bùn đen thì mới hả lòng thỏa dạ.

Tích Uyên tình cờ nghe trận cá cược kia được từ miệng một người có trong buổi tụ hợp, cô ta vui mừng đến phát điên, sau đó ý nghĩ trả thù này bỗng dưng được nảy sinh.

Cô ta biết mình và Duẫn Khải Trạch đi đến tình huống hiện giờ, tương lai về sau đã biến thành một con số không tròn trĩnh, tuy nhiên Tích Uyên lại không cam lòng mà buông tay như thế.

Nếu cô ta không có được, vậy lần này cô ta phải hủy hoại hết cả hai. Tích Uyên không vui thì Duẫn Khải Trạch đừng hòng có được hạnh phúc.

Đó cũng là lý do mà cô ta khoe rằng bản thân đã biết được bí mật kia của Duẫn Khải Trạch, cô ta đẩy cả hai vào bước đường cùng và bắt Duẫn Khải Trạch phải làm theo ý muốn ấy của mình.

Nhưng đồng thời cô cũng sẽ không giữ lời, Tích Uyên chính là xấu xa như thế, hai người này còn chưa khổ sở, lòng của cô ta cứ ngứa ngáy không yên.

“Tôi không có thì giờ nói nhiều với cô, điều kiện là gì mau nói ra, đừng để tôi dùng biện pháp mạnh.”

“Duẫn Khải Trạch, em nghe nói tối nay bạn anh sẽ có tiệc, anh có thể cho em đi cùng anh được không, chỉ một lần này thôi.”

“Em chỉ muốn có thể xuất hiện cùng anh trước mặt mọi người, cho dù là em phải dùng đến cách uy hϊếp và ép buộc anh, nhưng em vẫn hy vọng anh sẽ đồng ý.”

Nếu Tích Uyên này không đi cùng hắn, cô làm sao mà xem được kịch hay phía sau, cho nên Duẫn Khải Trạch à, anh mau mau đồng ý đi.

Giọng nói của Tích Uyên trở nên nghẹn ngào, nhưng không vì thế mà Duẫn Khải Trạch cả tin, hắn không dám chắc một người nguy hiểm như Tích Uyên lại có thể vì một lí do ấy mà từ bỏ thóp trong tay mình.

Tích Uyên đoán được Duẫn Khải Trạch đề phòng mình, cô tiếp tục nói.

“Tuần sau em sẽ đi du học, đến lúc đó em và anh sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa, cho nên em đã suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng muốn thực hiện nguyện vọng này lần cuối, xin anh hãy giúp em thực hiện ước nguyện này, chỉ một lần thôi…”

Duẫn Khải Trạch dừng xe lại, ánh mắt dõi về hướng xa xăm, sau đó hắn chợt nhwos đến nụ cười  ngọt ngào của Thanh Tiêu, trong tim thoáng qua co rút một trận.

Hắn không muốn để mất Thanh Tiêu, cho dù là vì bất kì lí do nào.

Duẫn Khải Trạch, vịn vô lăng, hỏi.

“Mấy giờ?”

….

Thanh Tiêu tỉnh dậy, trời đã vào chiều, thế nhưng Duẫn Khải Trạch vẫn chưa tan làm, cô vội vàng ngồi dậy, vén chăn xuống giường. Trong đầu còn đang suy nghĩ xem tối nay nên nấu món gì, đồ ăn trong tủ lạnh có còn nhiều không, bao giờ thì Duẫn Khải Trạch về.

Thanh Tiêu nghĩ vẩn vơ một lúc, cô quyết định làm luôn bữa tối chờ hắn trở về, nhưng còn chưa được điện thoại từ Duẫn Khải Trạch, tin nhắn khác đã được gửi đến.

“Muốn biết bộ mặt thật của Duẫn Khải Trạch thì mau đến quán bar Thiên Thần tầng ba.”

Thanh Tiêu nhíu mày, cô không hiểu tin nhắn này gửi đến đây là thật hay là có ai đó đang đùa giỡn mình, rõ ràng Duẫn Khải Trạch vẫn đang đi làm mà, hắn ta đến quán bar làm gì.

Cô bỏ điện thoại lên bàn, vừa muốn xóa đi dòng tin nhắn kia, kèm theo việc đẩy số điện thoại ấy vào danh sách đen thì một tin nhắn mới lại được gửi đến.

Lần này là một tấm ảnh, chỉ là bóng lưng hơi mờ của một người đàn ông, phía sau đó là biển hiệu của quán bar Thiên Thần.

Thanh Tiêu nhận ra vóc dáng này, cũng nhận ra màu áo sơ mi quen thuộc, đây chính là áo mà ngày hôm nay Duẫn Khải Trạch mặc khi đi làm.

Thế này là sao? Duẫn Khải Trạch giấu cô đến quán bar?

Trong lòng Thanh Tiêu thấp thỏm không yên, cô không biết mình có nên đi đến đó theo lời của kẻ nặc danh này không, chỉ là cô nhạy cảm mà phát giác ra được, nếu cô rời khỏi căn nhà này và đi đến tìm Duẫn Khải Trạch, sẽ có chuyện gì đó vô cùng khủng khϊếp xảy ra với cô.

Bất an trong lòng Thanh Tiêu tăng lên, người nhắn tin nặc danh kia dường như biết được cô đã lung lay nhưng vẫn còn e dè không muốn đến, họ lại nhắn tiếp cho Thanh Tiêu một câu nữa.

“Nếu cô không đến, cả đời này cô sẽ là con rối mặc cho Duẫn Khải Trạch điều khiển, lòng tự trọng cô cao như thế, cô nguyện ý để hắn làm như thế sao, Thanh Tiêu?”