Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 35: Giao chính mình cho hắn.

Tích Uyên nghe xong câu nói này, cả người cô ta liền sững sờ tại chỗ, ngón tay cầm lấy điện thoại cũng thoáng qua tia run rẩy.

“Cậu mau lên ấy mà làm sáng tỏ mọi chuyện đi, nếu không danh tiếng tốt đẹp của cậu sớm muộn cũng sẽ bị hủy hết đấy!”

Tích Uyên vội vã cúp điện thoại rồi chạy như bay lên lầu, lúc mở cửa ra, cô ta nhìn thấy chiếc điện thoại mình đã đập ban nãy vỡ thành rất nhiều mảnh trên đất. Tích Uyên chỉ nhìn thoáng qua, cô ta không có thời gian để ý đến những thứ vớ vẩn kia, vội vàng chạy đến bàn học mở máy tính lên.

Chưa đầy hai phút sau, Tích Uyên đã kết nối tài khoản và đăng nhập vào diễn đàn trường, ngón tay cô ta siết chặt con chuột, di chuyển chậm rãi trên tất cả bài viết, ánh sáng xanh trên máy hắt vào khuôn mặt kia, có thể thấy rõ được từng biểu cảm vặn vẹo nhất của Tích Uyên.

Đập vào tầm mắt là vô số bài viết chỉ trích Tích Uyên, không đơn giản dừng lại ở những câu từ công kích bình thường, mà ở dưới bài đăng người viết còn cung cấp ảnh chứng minh, còn có cả file ghi âm.

Những tấm ảnh kia được chụp từ xa, nhưng dù thế vẫn có thể dễ dàng nhận ra được bóng dáng của Tích Uyên, cô ta đưa tay tát bạn học cùng lớp, ánh mắt của trong hình gằn đỏ, tựa như ác quỷ muốn ăn tươi nuốt sống nữ sinh nhỏ bé trước mặt.

Ngoài ra còn có file ghi lại cuộc nói chuyện của cô cùng một nữ sinh khác vài tháng trước, khi mà cuộc thi trường diễn ra, Tích Uyên lên kế hoạch hãm hại bạn học nữ chống đối lại mình bằng cách cho người vu oan người kia sử dụng tài liệu trong giờ thi.

Dĩ nhiên chuyện này không ai ngờ đến được, rồi họ chợt nhớ đến lúc nữ sinh kia bị bắt, cô ấy nhất quyết chỉ vào mặt Tích Uyên mà cáo trạng.

Nhưng khi đó không ai tin tưởng cô ta, bản kiểm điểm được viết ra, trong học bạ của người con gái ấy đã bị Tích Uyên nhiễm vào một chấm đen.

Mọi người nghe xong liền cảm thán lòng dạ Tích Uyên quá độc ác, hàng loạt bình luận cùng cảm xúc phẫn nộ được đẩy lên cao, bài viết đó dù tải lại diễn đàn bao nhiêu lần, chúng vẫn luôn nằm trong mục hot ở đầu.

Tích Uyên cố gắng liên hệ với người phụ trách diễn đàn, nhờ họ xóa đi bài viết đó, nhưng sau cùng phát hiện người duyệt bài này cũng đã ngứa mắt Tích Uyên từ lâu, dù cho cô có mềm cứng thế nào, cô ta cũng nhất quyết không xóa bài.

Tích Uyên nhìn những dòng bình luận mắng chửi cô tăng lên không ngừng, trong đáy mắt lóe qua một tia phẫn hận,

Hết thảy mọi chuyện như hôm nay đều là Duẫn Khải Trạch ban cho cô ta, chỉ vì Tích Uyên động vào Thanh Tiêu, hắn liền không nể nang tình nghĩa của hai nhà mà dạy cho cô một bài học đắt giá như thế.

Bây giờ chức danh hoa khôi của trường không còn nữa, cô bị bạn bè xung quanh nghi ngờ rồi cười nhạo, kết cục còn thê thảm hơn cả Thanh Tiêu ban nãy gấp nhiều lần.

Hai mắt Tích Uyên đỏ ngầu, cô ta nén đi nước mắt, nhất quyết không để chúng rơi xuống, cuối cùng chỉ đành mím môi mà lẩm bẩm.

“Sao lại thành ra thế này, Duẫn Khải Trạch, anh thật sự rất tàn nhẫn.”

Hắn lấy chính việc mà cô từng làm để đáp trả lại, sau đó nói cho cô ta biết Thanh Tiêu quan trọng như thế nào với hắn, bất kể là ai dám đυ.ng vào cô ấy, Duẫn Khải Trạch sẽ không kiêng nể mà đáp trả lại.

“Cứ chờ đó đi, tôi vĩnh viễn không thể nào buông tha cho các người!”

Tích Uyên hét ầm lên, sau đó lại vô lực mà ngã xuống ghế, trong mắt chứa oan ức cùng nóng nảy.

Nhưng những chuyện như thế này chẳng hề liên quan đến Duẫn Khải Trạch, hắn ngoài việc lo lắng đến tâm trạng của Thanh Tiêu, những người râu ria khác hắn cũng chẳng rảnh rỗi mà để ý đến.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, Thanh Tiêu cùng Duẫn Khải Trạch quen nhau đã hơn hai tuần, khi không khí lạnh dần kéo khỏi thành phố, bệnh tình của Cổ Tình có chuyển biến tốt, cô và hắn cùng nhau đón một mùa xuân mới.

Cả hai người trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt nhất, một phút cũng không muốn rời xa nhau, dĩ nhiên khi tụ chung một chỗ ít nhiều gì cũng xảy ra phản ứng ngoài ý muốn.

Thanh Tiêu bị Duẫn Khải Trạch ôm vào lòng, hơi thở phảng phất quanh tai có chút gấp gáp, cô nắm lấy bả vai của hắn rồi tì lên, cảm nhận rõ ràng thứ đang chọc vào người mình, ngượng ngùng đến mức đỏ bừng mặt.

“Anh thả em xuống, nhé.”

Giọng nói của Thanh Tiêu nhỏ xíu, vòng tay ôm lấy người cô ngày càng siết chặt hơn, Duẫn Khải Trạch ở bên tai cô cất tiếng nói.

“Đợi anh một chút, một chút nữa thôi. Để anh ôm em đi mà.”

Thanh Tiêu hết cách, cô chỉ đành duy trì tư thế kì lạ này thêm một lúc, eo lưng cong lên một chút đã mỏi, cô liếc mắt nhìn người gây sự trước mặt, nếu không phải là hắn máu nóng lên não, cứ nằng nặc đòi ôm hôn cô mãi, hai người cũng không đi đến tình trạng khó coi như lúc này.

“Đều là tại anh cả, sao anh… lại hư đốn thế này cơ chứ?”

Duẫn Khải Trạch nghe những lời trách mắng kia, chẳng hiểu sao trong lòng lại ấm áp lạ thường.

Lời hứa hẹn ba tháng kia rất nhanh đã sắp đi đến ngày cuối, Tuấn Khải Trạch từ lâu đã thu được người vào lưới, nhưng ngoài ôm hôn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện gần gũi khác, cho dù đôi lúc cơ thể lại không nghe theo ý muốn của hắn, nhưng Duẫn Khải Trạch vẫn cương quyết không muốn cùng Thanh Tiêu làm một bước cuối cùng.

Thanh Tiêu, người con gái này sớm đã hiện diện trong lòng hắn, cô ở một vị trí vô cùng quan trọng, là người mà Duẫn Khải Trạch trân trọng thật lòng, cũng chính vì thế hắn lại chần chừ rồi thấp thỏm, giống như một bước kia là lằn ranh ngăn lại sự sai trái cùng hoang đường của buổi tiệc tối ba tháng trước, nếu hắn dám cả gan bước qua đó, hạnh phúc đơn giản hiện giờ, còn có Thanh Tiêu sẽ biến mất.

Trong tay hắn sẽ chẳng còn gì nữa.

Duẫn Khải Trạch vừa nghĩ đến đó, lửa nóng trong lòng vội vàng bị dập tắt, mà sắc mặt vốn mang theo lưu luyến nay lại thoáng qua nét trắng bệch khó coi.

Thanh Tiêu nhận ra sự biến khóa này của hắn, cô đưa tay sờ vào thái dương ướt đẫm kia, lo lắng hỏi.

“Anh khó chịu sao?”

“Ừm, khó chịu lắm, chỉ cần em sờ anh thêm một chút nữa liền không khó chịu nữa.”

Thanh Tiêu cong miệng cười, lòng bàn tay mơn trớn vành tai Duẫn Khải Trạch, cô cúi người hôn lên gò má hắn, lời thì thầm chui vào ốc tai, khiến cho Duẫn Khải Trạch rơi vào mông lung.

“Em vẫn chưa sẵn sàng, anh… có thể đợi em được không?”

Đến lúc cả cơ thể cùng linh hồn này tích đủ can đảm, rồi cô sẽ nguyện trao hết mọi thứ cho hắn, một chút nuối tiếc cũng chẳng còn nữa.

Ngón tay Duẫn Khải Trạch ôm lấy eo Thanh Tiêu khẽ động đậy, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên là được, anh có rất nhiều thời gian để đợi em, chỉ cần em cứ như thế ở bên cạnh anh là được.”

Qua thêm hai tuần nữa, trận cá cược kia sẽ sớm đi vào dĩ vãng, như thế hắn có thể giữ cô ở bên cạnh mình mãi mãi.

Lúc đó, hắn sẽ đợi cô nguyện ý mà gửi lại bản thân mình cho hắn.

Chỉ cần là điều cô muốn, Duẫn Khải Trạch nhất định có thể đợi.

Duẫn Khải Trạch suy tính kỹ lưỡng như thế, nhưng cuối cùng vẫn bại ngay dưới mưu trí của chính mình.

Sinh nhật của Thanh Tiêu kéo đến gần.

Duẫn Khải Trạch sớm đã biết được ngày sinh của cô, ngay từ sáng sớm hắn đã viện cớ mà tránh khỏi Thanh Tiêu, sau đó bí mật tổ chức cho cô một tiệc tối lãng mạn.

Bánh kem cùng kẹo ngọt trên bàn, tất cả đều là do chính tay Duẫn Khải Trạch làm ra, cho dù hình thù không quá đẹp, nhưng hương vị thật sự rất ngon. Hắn đã chờ Thanh Tiêu đi đến, trong màn pháo hoa giấy rực rỡ, Duẫn Khải Trạch đỡ cô ngồi xuống bàn, hắn cẩn thận tỉ mỉ đem phần quà mà mình đã chuẩn bị sẵn đem lên phía trước.

“Tất cả những thứ này đều là một tay anh chuẩn bị cho em. Hai mươi mấy năm cuộc đời, đây là lần duy nhất anh vì một người mà dụng tâm đến như thế.”

Duẫn Khải Trạch cắt bánh kem đưa sang cho Thanh Tiêu, từ lúc bước vào đây đến giờ, Thanh Tiêu chẳng nói một lời nào, cô chỉ giương ánh nhìn ngơ ngác đối với hắn.

Duẫn Khải Trạch không đoán được cô có thích phần quà của mình hay không, thấp thỏm một lúc liền lên tiếng dò hỏi.

“Sao thế, em không thích sao?”

Thanh Tiêu khựng lại một chút rồi lặng lẽ lắc đầu, lúc cúi xuống một giọt nước mắt của cô không tiếng động mà rơi ra.

Duẫn Khải Trạch luống cuống mà đi đến, hỏi: “Em khó chịu chỗ nào hả? Sao lại khóc rồi?”

Thanh Tiêu bám tay lên người Duẫn Khải Trạch, nghẹn ngào bảo: “Em vui lắm.”

Hạnh phúc đến mức nước mắt trào ra lúc nào cũng chẳng hay biết.

Những năm trước khi Cổ Tình phát bệnh, cuộc sống của cô cũng ấm áp và tròn vẹn như thế này, nhưng rồi mẹ cô đau ốm triền miên, cô vì tiền trang trải cuộc sống mà đi làm quần quật, đến cả ngày sinh nhật cũng đành trải qua một mình.

Buồn chán và tẻ nhạt vô cùng, đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy vui đến mức tim trong ngực muốn nhảy cẫng lên, còn cánh tay vô thức dính vào người trước mặt không muốn rời bỏ.

Duẫn Khải Trạch, hắn chính là nguồn sáng mà cô chờ đợi qua rất nhiều năm, người đàn ông tốt đến mức ấy vậy mà lại là người yêu của cô, còn gì may mắn bằng.

“Nhóc con này, cứ thích hù dọa anh, có biết mỗi lúc em rơi nước mắt anh đau lòng lắm không hả?”

Duẫn Khải Trạch nói xong, hắn liền móc trong túi ra một hộp quà hình chữ nhật, nhanh chóng đưa qua cho cô.

“Cái này là?”

“Tặng em đó, nhóc ngốc à? Em nghĩ rằng hôm nay anh chỉ chuẩn bị bao nhiêu đó thôi hả, em xem thường người yêu của mình quá rồi.”

Thanh Tiêu nghe theo lời Duẫn Khải Trạch mà mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, ở giữa có đính một viên ngọc sáng màu xanh biển.

Ánh sáng lấp lánh phản chiếu vào mắt làm cho hốc mắt vốn khô của cô suýt chút nữa lại ướt đẫm.

“Món quà này, quý giá quá rồi.”

Duẫn Khải Trạch nhíu mày, đáp: “Không đắt, trên đời này không có thứ gì đắt giá như em cả, có hiểu không?”

Duẫn Khải Trạch đeo sợi dây chuyền ấy lên người cô, vòng dây mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, chạm vào vào da thịt nóng ấm. Thanh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Khải Trạch, cô mỉm cười.

Là một nụ cười thật sự vui vẻ, xuất phát từ chính cõi lòng tưởng chừng sẽ trống rỗng của cô.

“Cám ơn anh, Khải Trạch.”

Một câu nói nhẹ nhàng của cô nhưng lại chứa sức nặng kinh người, Duẫn Khải Trạch thầm nghĩ, chỉ cần để cô cười vui vẻ như thế, cho dù bắt hắn làm việc gì, dù khó khăn cách mấy hắn đều nguyện ý tuân theo.

“Đừng cám ơn anh, chỉ cần em yêu anh nhiều hơn một chút nữa là được rồi, bảo bối à.”

Thanh Tiêu nâng mắt nhìn hắn, Duẫn Khải Trạch liền cảm thấy tim trong ngực đập thình thịch, từng tế bào trên người cũng trở nên nóng ran cả lên. Hắn nâng tay ôm người vào ngực, nụ hôn dịu dàng rơi xuống vành mắt.

Thanh Tiêu dang tay ôm lấy eo hắn, cô nhón chân, dùng thanh âm mỏng nhẹ của mình, nói bên tai hắn.

Rõ ràng cả hai đều rất tỉnh táo, nhưng lại giống như đã cùng nhau rơi vào một hũ rượu đậm mùi men cay.

“Duẫn Khải Trạch, chúng ta tiến thêm một bước nữa đi, em có thể.”

“Thanh Tiêu, những lời này đừng vì xúc động mà nói ra, anh không cần em trả ơn với anh, có hiểu không?”

Duẫn Khải Trạch níu kéo một tia lý trí cuối cùng, nhưng sau đó, lời nói tiếp của Thanh Tiêu liền làm cho sợi dây ấy đứt phụt trong nháy mắt.

“Em biết, em chỉ muốn anh “yêu” em mà thôi.”