Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 22: Tôi chờ em

Tài xế nghe được lời nói của Duẫn Khải Trạch nhanh chóng đánh tay lái rẽ ngang, chiếc xe trong màn đêm hướng về tiệm bánh ngọt Hải Ký nổi tiếng của thành phố.

Hơn chín giờ bốn mươi, xe dừng lại trước cửa hàng. Duẫn Khải Trạch hấp tấp mở cửa, nhìn cửa tiệm đang chuẩn bị đóng cửa trước mắt, hắn vội vàng đi đến, nói.

“Xin khoan hãy đóng cửa, tôi còn muốn mua bánh ngọt.”

Nhân viên trong cửa hàng nhìn sắc mặt Duẫn Khải Trạch không quá tốt, trên người còn nồng nặc mùi rượu, liền suy đoán là chàng trai trẻ này bị bạn gái giận rồi, nếu không làm sao trong đêm lại đi đến đây mua bánh chứ?

Chủ cửa hàng ngừng một lúc, đáp: “Được rồi, cậu muốn mua gì? Tôi sẽ nhanh chóng đi làm ngay.”

“Cho tôi hai cái bánh ngọt nhân xoài, còn có hai ly hồng trà, cám ơn.”

“Không có gì, cậu vào quán ngồi đợi chúng tôi một lúc, rất nhanh sẽ có.”

Duẫn Khải Trạch đẩy cửa bước vào, hắn ngồi xuống dãy bàn ngoài cùng, nhìn nhân viên trong quán lại bận rộn một phen, lúc này mới tỉnh táo lại mà phát hiện ra những việc mình đã làm trong vô thức, Duẫn Khải Trạch liền giật mình sửng sốt.

Hắn chỉ là không nhận được điện thoại của Thanh Tiêu, ấy vậy mà trong lòng lại bức bối đến lạ.

Hắn muốn uống rượu, dùng thân xác của người phụ nữ khác để xua đi mùi hương hắn lưu luyến trên người cô, thế nhưng làm cách nào cũng không xua đi được.

Duẫn Khải Trạch chán nản muốn quay về nhà, nhưng trong thâm tâm hắn lại không cam lòng, hắn nghĩ bâng quơ rồi nhớ đến sở thích của cô được ghi trong hồ sơ.

Thích đồ ngọt, nhất là bánh ngọt vị xoài của cửa hàng Hải Ký, còn có cả hồng trà lạnh mà nơi đó bán, trong một khắc đầu não hắn hiện lên suy nghĩ đó, Duẫn Khải Trạch đã hành động theo bản năng, tự gọi tài xế đưa mình đến đây sau đó còn năn nỉ chủ quán bán cho mình bánh ngọt.

Hắn thật sự muốn thu lưới, muốn dùng cách vờ buông để bắt cô thật sao? Nếu là như vậy, vì sao người khó chịu lúc này vẫn là hắn?

Bánh đã được làm xong, hộp bánh ấm nóng được Duẫn Khải Trạch cầm bên tay, ngoài ra còn có hai ly hồng trà mát lạnh. Duẫn Khải Trạch nhận xong liền tính tiền và rời khỏi Hải Ký. Hắn ngồi trên xe, nhìn cửa hiệu khuất dần trong tầm mắt rồi đèn trên đó tắt ngúm, ánh mắt lại chuyển dời xuống phần bánh ngọt trên tay mình, rơi vào trầm tư.

Đây là phần bánh cuối cùng của ngày rồi.

Hơn năm phút sau, taxi mà hắn gọi đã chạy đến dưới lầu của tiêu khu nơi Thanh Tiêu sinh sống. Duẫn Khải Trạch ném cho tài xế thêm một xấp tiền, nhờ anh ta chờ cho đến khi hắn trở lại, sau đó hắn mở cửa xe ra, vừa cầm bánh và nước, một tay còn lại lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Thanh Tiêu.

Tầm mắt hắn từ lúc số điện thoại kia được gọi đi vẫn luôn đặt vào dãy cửa sổ sơn xanh ở tầng năm, nơi mà Thanh Tiêu đang sinh sống.

Âm thanh tút tút giữa một đêm gần vào đông, vừa rõ ràng lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Thanh Tiêu không nhận điện thoại sao?

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, Duẫn Khải Trạch lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm đang trực chờ bên cạnh mình.

Những toan tính mà hắn gầy dựng bấy lâu nay, e rằng chỉ trong một cú điện thoại này mà tan biến thành bọt biển.

Nhận máy đi Thanh Tiêu, hãy nhận máy đi!

Lòng Duẫn Khải Trạch nôn nóng mà gào thét, suýt chút nữa hắn cũng không kìm được mà bật thành tiếng.

Tại những giây cuối cùng của cuộc gọi, khi trái tim của Duẫn Khải Trạch chênh vênh giữa hai vách đá, âm thanh kết nối từ điện thoại được báo đến.

Thanh Tiêu nhận máy!

Duẫn Khải Trạch siết chặt điện thoại trong tay, xuyên quan màng lọc âm thanh, hắn có thể nghe được vài tiếng loạt soạt cùng tiếng hít thở nhè nhẹ của cô.

Nhóc con ngủ sớm này bị hắn đánh thức mất rồi.

“Alo.”

Thanh Tiêu mắt nhắm mắt mở mà ấn trả lời cuộc gọi, cô quá buồn ngủ mà mắt díu lại với nhau, giọng nói thoát ra hơi nghèn nghẹn, giống hệt như đang làm nũng.

Duẫn Khải Trạch mím môi cười, sau đó thở hắt ra, khẽ nói.

“Thanh Tiêu, là tôi đây.”

Cuộc gọi ngừng lại hơn ba giây, Thanh Tiêu bị giọng nói của hắn làm cho tỉnh cả ngủ, cô ngồi phắt dậy, hành động lớn đến mức bên Duẫn Khải Trạch cũng có thể nghe rõ.

Bất ngờ như thế sao? Vậy ai là người không có lương tâm mà ngắt máy điện thoại của hắn tận năm lần thế kia?

“Anh… anh giờ này gọi cho tôi làm gì?”

Thanh Tiêu dùng tay chống trán, hai mắt nhập nhèm còn chưa kịp mở hết ra lại nhắm vào.

Buồn ngủ quá đi mất, tên thần kinh này đến giấc ngủ cũng muốn quấy rối cô ư?

“Tôi đang ở dưới nhà em, em có thể xuống đây với tôi được không?”

Thanh Tiêu như không thể tin vào tai mình, anh ta nói gì cơ? Tiểu khu? Dưới nhà cô? Anh ta đang đứng ở dưới đó sao?

“Anh…”

Thanh Tiêu ngập ngừng một lúc, sau đó thở dài mà quăng chăng, xỏ dép xuống giường. Cô đi lạch bạch đến trước cửa sổ rồi nhìn xuống, trong nháy mắt đôi đồng tử trơn bóng kia co lại.

Ở ngoài cổng tiểu khu xuất hiện một bóng dáng vô cùng quen thuộc, người đó một tay nghe điện thoại một tay cầm thứ gì đấy, cả người cao lớn vững hãy đứng trước gió lạnh, mạnh mẽ như một cây bạch dương vươn lên giữa trời.

Duẫn Khải Trạch như tâm linh tương thông với Thanh Tiêu, lúc cô vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bóng dáng hắn ở phía dưới đến quên cả hít thở, thì hắn đã nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Trời đã vô cùng tối, chỉ có ánh sáng xanh nhạt hắn ra từ điện thoại mơ hồ phát họa ra đường nét nơi cằm hắn, vậy mà Thanh Tiêu vẫn cảm nhận được tâm trạng hắn đã tốt lên rất nhiều, còn có… hình như Duẫn Khải Trạch đang cười.

“Anh… anh sao lại đến đây? Mau về đi.”

Cô thẳng thừng đuổi người, nhưng ngón tay để trên bệ cửa sổ vô thức siết chặt.

Trong lòng cô dâng lên nỗi lo lắng viển vông, nhìn hắn đi, ăn mặc phong phanh như thế, còn ngang bướng mà đứng lâu thêm một chút, sợ là ngày mai bị bệnh mất.

“Tôi nhớ em, Thanh Tiêu à.”

Duẫn Khải Trạch nói ra câu đó xong, dường như vẫn chưa cảm thấy đủ, lại bồi thêm.

“Nhớ em đến mức nửa đêm lại chạy đến đây, chỉ vì để có thể nhìn em lâu thêm một chút. Em nói xem, rõ ràng buổi chiều chúng ta vừa gặp nhau, còn chia tay trong tình trạng không vui vẻ gì, ấy vậy mà tôi vẫn luôn nhớ em, nhớ đến mức không chờ được sớm mai đến, vội vội vàng vàng trở ngược lại trong đêm.”

Duẫn Khải Trạch bài tỏ hết lòng mình, hắn thở hắt ra, bỗng dưng lại hơi cúi đầu xuống.

Thanh Tiêu thu hết hình ảnh đó vào mắt, ngực trái đau buốt. Nhưng cô cố nhịn lại, lạnh giọng nói với Duẫn Khải Trạch.

“Đã trễ rồi, tôi không thể xuống đó đâu, anh mau về đi, sương sớm sắp rơi, cẩn thận… kẻo lại bệnh.”

Thanh Tiêu đưa tay kéo rèm cửa, ngăn cách đi tầm nhìn của Duẫn Khải Trạch, hơn hết là vờ che đi khỏi tầm mắt cô.

Không thấy tâm sẽ không phiền muộn nữa, cô không thể cứ nhân nhượng cho hắn hết lần này đến lần khác, càng như thế, hy vọng của hắn đặt vào cô, hy vọng của cô để lên người hắn càng lúc càng nhiều, và rồi một khi thất vọng, cả hai đều sẽ bị tổn thương.

Chỉ là làm như thế này, tim cô cũng chua xót khôn cùng.

Thanh Tiêu tự cười mình, đúng là cô hết thuốc chữa rồi, hắn là Duẫn Khải Trạch, là tên biếи ŧɦái dê xồm không từ thủ đoạn trong suy nghĩ của cô, là kẻ ba hoa hay gây phiền phức cho cô, khiến cô chán ghét không thôi, vậy mà trái tim này, tâm tư này ngu ngốc đến mức tự đâm đầu vào lưới.

Thích một người như Duẫn Khải Trạch, cô đang muốn gϊếŧ chết chính mình hay sao?

“Tôi không về, tôi chỉ muốn nhìn thấy em thôi, Thanh Tiêu. Nếu em không xuống đây, tôi sẽ đứng dưới này chờ đến khi trời sáng.”