Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 17: Đổi công việc

Lâm Thu Thạch dạo gần phát hiện được tình trạng bất ổn của người bạn mình – Duẫn Khải Trạch. Từ lúc đánh nhau cùng Hồng Thanh Tài trong quán bar kia, anh ta thường hay nhìn thấy trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây của hắn. Cũng giống như lúc này đây, khi hắn ngồi vào phòng họp, người xung quanh ai nói cũng không lọt tai hắn, Duẫn Khải Trạch ở vị trí trung tâm lơ đễnh nâng mắt nhìn vào khoảng không, rồi như nhó đến gì đó mà cau mày khó chịu.

“Về việc hoạch định công trình, tôi đã viết đầy đủ trong văn kiện mà mọi người cầm trên tay, chúng ta sẽ bắt đầu từ khu vực phía Đông.”

Lâm Thu Thạch mở tệp hồ sơ trên bàn ra, sau khi nhìn một lượt thì cảm thấy vô cùng hài lòng với phương thức giải quyết này, lợi dụng địa thế tạo lực, đỡ tiêu tốn được một phần tiền thuê nhân công cùng máy móc, hiệu quả lại lớn hơn ban đầu ước tính, lại không ảnh hưởng đến khu dân cư phía sau. Anh ta nghiêng đầu nhìn Duẫn Khải Trạch, khi thấy tập hồ sơ trên bàn hắn vẫn đang ở trang đầu, anh ta kêu đến hai lần vẫn chưa thèm trả lời lại.

Duẫn Khải Trạch bị điên rồi à? Ngay lúc này hắn lại muốn phát bệnh gì đây?

Nhân viên báo cáo nhìn thấy sắc mặt của Duẫn Khải Trạch cau có liền sợ hãi mà co rúm người, dự án này hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, không đến nỗi khiến Tổng giám tức giận như thế chứ.

Lâm Thu Thạch thấy tình hình không ổn, anh ta vội vàng nói.

“Ý tưởng cùng chiến lược phát triển rất tốt, nhưng tôi với tổng giám vẫn còn phải bàn luận lại, tạm thời hai người cứ ra ngoài trước nhé.”

Nhân viên như được ân xá, mau chóng nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, tránh đi áp suất cực thấp đang giăng trong phòng.

Lâm Thu Thạch tức giận quăng tài liệu lên bàn, giọng nói có phần cao hơn lúc bình thường.

“Duẫn thiếu gia à, cậu lại bị cái gì nữa đây? Hai ngày nay hiệu suất làm việc của cậu vô cùng tệ hại đó, nếu cứ tiếp tục như thế nói không chừng Thiên Long khỏi cần cậu quản lí nữa, cứ để cho nó tự sinh tự diệt đi, còn hơn là tôi phải nhìn chúng dần dần sụp đổ trong tay cậu.”

Duẫn Khải Trạch lúc này mới hoàn hồn, hắn thoát khỏi những suy nghĩ rối ren trong đầu, thế nhưng hình ảnh Thanh Tiêu đứng chật vật giữa đám người Hồng Thanh Tài muốn xóa thế nào cũng không xóa được.

Vào khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia cúi gằm xuống, nhẫn nhục chịu đựng biết bao nhiêu lời lẽ ghê tởm của bọn chúng. Một người mà hắn vừa mắt để ý đến lại hết lần này đến lần khác bị những kẻ thấp kém kia lăng mạ, nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Tôi chỉ là suy nghĩ vài việc lung tung, hứa với cậu sau hôm nay tôi sẽ không còn lơ đễnh nữa, được rồi chứ?”

Lâm Thu Thạch hừ lạnh, hắn đi đến ngồi xuống sô pha, giọng điệu bỡn cợt chưa từng có.

“Dĩ nhiên là được rồi, dù sao đây là công ty của cậu, nếu nó phá sản thật, vậy thì cũng chẳng liên quan đến tôi nha. Tôi chỉ là một nhân viên quèn của xí nghiệp gia đình, đến đây chỉ để hợp tác với công ty cậu mà thôi.”

Duẫn Khải Trạch nghe đến bốn chữ xí nghiệp gia đình cùng vẻ mặt không biết ngượng của Lâm Thu Thạch liền bật cười, hắn đẩy ghế xoay qua một bên, ngồi xuống đối diện với lâm Thu Thạch, vẻ mặt giống như có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi.

“Thôi thôi, cậu đừng có mà diễn trò, có chuyện gì thì cứ mau nói.”

Duẫn Khải Trạch ngập ngừng, sau cùng vẫn mở lời.

“Cậu tìm giúp tôi một công việc bán thời gian, lương cao một chút, tính chất công việc đàng hoàng nhưng nhẹ nhàng là được rồi.”

Lâm Thu Thạch mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Duẫn Khải Trạch. Lạ, vô cùng kì lạ! Duẫn Khải Trạch chưa bao giờ dùng bộ dáng câu nệ đó nhìn anh ta, đối với việc nhờ vả như thế này cũng là lần đầu tiên.

Duẫn Khải Trạch này vẫn là người mà hắn biết chứ? Có nhầm với ai không đó?

“Cậu…”

Lâm Thu Thạch chỉ tay vào người Duẫn Khải Trạch, sau đó cười phá lên như được mùa.

Hắn nhìn Lâm Thu Thạch ôm bụng cười, suýt chút nữa cũng đã trào ra nước mắt.

Vui như thế à?

“Haha, cậu mẹ nó bị ai nhập đấy, nói đi là ai lọt vào mắt xanh cậu đấy hả? Còn lo lắng đến mức tìm một công việc riêng rồi dâng đến tận miệng cho người ta luôn.”

Nói xong Lâm Thu Thạch mới nhớ đến, những người mà Duẫn Khải Trạch bao dưỡng không phải là gái mua vui ở quán bar thì cũng là hạng hư hỏng không ra gì, hắn nhờ anh ta tìm việc là cho ai đây?

“Cậu có tìm giúp tôi hay không? Nếu không làm được thì để tôi nhờ người khác.”

Giọng nói của hắn gần như phát hỏa đến nơi, Lâm Thu Thạch biết mình đùa quá trớn đành ho khan hai tiếng, lên tiếng.

“Tìm tìm tìm, để tôi tìm cho, cũng không ngờ đến thật đấy, Duẫn thiếu của chúng ta lại có ngày này. Nói đi, cậu muốn tìm cho ai, cậu không nói thì làm sao tôi sắp xếp vừa ý được ai kia của cậu.”

“Là Thanh Tiêu.”

Duẫn Khải Trạch đáp lời, Lâm Thu Thạch được dịp mà nghẹn họng.

“Ý cậu là cái cô gái trong trò cá cược kia đấy à?”

Hắn không quá thích câu nói kia, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp đúng.

“Thật kì lạ nha, Duẫn Khải Trạch cậu là muốn tìm cách chinh phục cô ta hay là… cậu đang có ý đồ riêng đó?”

Hơn mười năm quen biết, Lâm Thu Thạch đã nhìn qua biết bao nhiêu thủ đoạn cua gái của Duẫn Khải Trạch, chỉ là cách làm của hắn lần này vừa cồng kềnh lại vòng vèo, anh ta thật đoán không nổi.

Cứ leo lên giường ngủ một trận là được rồi, cần gì phải tốn công hầu hạ, làm chiều lòng cô ta như thế?

Lâm Thu Thạch vô cùng nghi ngờ mà nhìn Duẫn Khải Trạch, anh ta cảm nhận được lần cược này so với những đợt vui trước dường như không hề giống nhau.

“Không, chỉ là vui chơi qua đường thôi, lần này tôi muốn đổi gió một chút, như thế không phải mới mẻ lắm hay sao?”

Duẫn Khải Trạch nói xong liền nâng khóe môi mỉm cười, tuy nhiên trong lòng lại không hề giống như vậy.

Hắn có thể bí mật tìm công việc khác cho Thanh Tiêu mà không cần đến Lâm Thu Thạch, tuy nhiên thời gian bỏ ra cũng sẽ nhiều hơn.

Hắn không chờ được, hắn thật sự đang gấp gáp muốn đem cô đến một nơi khác, thật an toàn và ở nơi đó cô không phải chịu bất kì uy hϊếp hay uất ức gì.

Còn nguyên nhân ấy à, đến hắn cũng không nghĩ ra được.

Chỉ là hắn khó chịu khi nhìn thấy đôi mắt ấy lẫn trong ánh đèn lập lòe, và ghét cảm giác thấp thỏm lo lắng cho cô mỗi khi đêm đến.

Ai có thể bảo đảm tình trạng kia không lặp lại đây? Cho dù họ mơ hồ biết được mối quan hệ của cô cùng hắn, thế nhưng trên đời này khó mà biết được chữ ngờ. Duẫn Khải Trạch không thích chênh vênh như lúc này, hắn cần đảm bảo chắc chắn cho sự an toàn của cô.

“Được được, tôi tin lời cậu. Tối nay tôi liền hỏi qua bạn bè của tôi một chút, nói không chừng sẽ tìm được công việc mà cậu ưng ý.”

“Càng nhanh càng tốt. Với lại, dùng danh nghĩa của cậu để làm việc này, đồng thời tạo áp lực cho bên quán bar kia, bảo họ mau chóng nhả người ra.”

“Rồi rồi, cậu nên dùng sự quyết đoán này vào công việc đi, đừng có đến việc người khác lại hăng hái như thế nữa. Tôi trở về đây, cậu liệu mà giải quyết với nhân viên về phần báo cáo ban nãy.”

Duẫn Khải Trạch gật đầu, hắn nhìn bóng dáng của Lâm Thu Thạch rời đi, nhanh chóng trở lại bàn làm việc xem tài liệu.

Gánh nặng trong lòng hắn mấy hôm nay đã được bỏ xuống, dĩ nhiên năng suất làm việc của hắn cũng tốt hơn nhiều. Duẫn Khải Trạch ở công ty tan ca đến đêm muộn, khi mọi người đã về hết thì đèn trong phòng làm việc hắn vẫn luôn bật sáng. Hắn làm bù cho hai ngày lơ là vừa qua, khi đồng hồ điểm mười giờ, hắn mới buông bút xuống, dùng ngón tay xoa nhẹ hai bên thái dương.

Điện thoại trên bàn của Duẫn Khải Trạch lúc này sáng lên.

“Đã tìm được công việc phù hợp, cậu chọn cho cô ấy đi.”

Kèm theo dòng tin nhắn, Lâm Thu Thạch gửi cho hắn những ảnh chụp của các cửa hàng làm thêm, phía sau là bốn bản hợp đồng, bên trong nêu rõ tiền lương, trách nhiệm quyền lợi cùng đãi ngộ mà bốn cửa hàng kia đặt ra. Duẫn Khải Trạch xem xét trước sau, cuối cùng quyết định cho cô làm ở cửa hàng hoa ở trung tâm thương mại.

Nơi đó là chỗ quen biết cũ của dì hắn, hơn nữa hắn chọn cái này còn có chút tâm tư riêng.

Chỗ cửa hàng hoa đó rất gần công ty hắn, còn nằm ngay trên đường về nhà, nếu như cô làm ở nơi đó, mỗi buổi chiều hắn đều có thể ghé qua nhìn ngó một chút.

Duẫn Khải Trạch nhắn lại với Lâm Thu Thạch là hắn chọn cửa hàng bán hoa kia, sau đó còn dặn dò lại lần nữa.

“Cậu nhanh chóng thương lượng với bên kia, trước tuần này chúng ta phải kéo được người về.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi.”