Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 7: Tương lai còn dài.

Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu, đối diện với những ánh mắt nghi ngờ cùng khinh thường kia, cô chỉ nhàn nhạt đáp lại.

“Tôi nói mình không có lấy là không có lấy, nếu chị không tin có thể đi tìm quản lí trích xuất camera khu vực này để xem lại.”

“Hừ! Nếu cô sớm biết nơi này có camera thì chắc chắn cô đã có cách đối phó với chúng rồi, vài trò ăn cắp vặt này sinh viên như bọn cô làm sao không biết cách luồn lách. Ái chà, người nhìn bên ngoài thì tử tế, thật thà tốt đẹp lắm, nhưng bản chất thật là gì, chẳng phải cũng là loại gái đi từ đàn ông lên sao?”

Những lời cay nghiệt này là lần đầu cô nghe thấy, cảm giác bị khinh thường và xúc phạm làm cả người Thanh Tiêu không thoải mái, cô nhíu mày, nói lại.

“Xin chị chú ý lại lười nói của mình, sự việc chưa có bằng chứng thì không nên sỉ nhục người khác như thế, nếu không một khi vỡ lở ra việc này không phải do tôi làm thì một câu xin lỗi về sau cũng không giải quyết được gì đâu.”

Người kia “phi” một tiếng, hoàn toàn quên mất bản thân là người bị mất tiền, việc quan trọng nhất là tìm ra hung thủ, cô ta chỉ một mực muốn đối nghịch với Thanh Tiêu.

“Tao nói mày lấy là mày lấy, có giỏi thì tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội đi, bằng không tao cứ thích làm lớn chuyện lên đấy, cho người trong cái quán này nhìn thấy được bộ mặt bẩn thỉu của mày.”

Tiếng nói của cô gái kia khá lớn, thu hút một số ánh mắt tò mò nhìn quanh đây, bạn của cô gái kia cũng liếc lấy liếc để Thanh Tiêu, đến khi bị cô nhìn lại thì co rúm người.

“Thôi, Đại Bân bỏ qua đi, coi như lần này mày xui, bị chó cắn, chứ bây giờ mày đối địch với nó cũng chẳng có ích gì, chị Như chắc chắn đứng về phía nó.”

Một câu khích bác này thành công làm cho cái người tên Đại Bân kia bừng bừng lửa giận, cô ta nhào đến người Thanh Tiêu, hét lên.

“Mày ỷ mày có chống lưng ở đây lên mặt đúng không? Cái thái độ chó má gì đấy, ăn cắp không thèm xin lỗi, còn dám cãi tay đôi với tao, mày có tin tao…”

Tiếng nói giữa chừng ngưng bặt, cái tát tay của Đại Bân cũng không rơi vào người Thanh Tiêu, là Duẫn Khải Trạch đỡ cho cho cô.

Hắn đứng đó bóp chặt lấy tay Đại Bân, ánh mắt như hung thần ác sát, hàng mày cau lại, khuôn mặt hiện ra bốn chữ “Ông đây không vui”.

Khí thế áp bức đó làm cho cánh tay đưa lên không trung của Đại Bân tê rần, như thể cổ tay kia sớm đã bị bóp nát, đau đến mặt trắng bệch.

Duẫn Khải Trạch quay sang nhìn Thanh Tiêu, nét mặt của cô không phải mừng rỡ, cũng chẳng phải tủi thân, cô nhàm chán khoanh tay lại, tựa lưng vào tường nhìn hắn cùng Đại Bân, dường như không có kiên nhẫn mà nhíu mày.

Duẫn Khải Trạch thầm cười trong lòng, con mồi này quả thật thú vị, bị đổ oan đến mức đó mà vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, không tầm thường chút nào.

“Còn chưa tra ra đúng sai đã tùy tiện động tay đánh người, một nhân viên nho nhỏ như cô lại có cái gan lớn như thế này? Không sợ sao?”

Đại Bân luống cuống rụt tay lại, sờ vào vết hằn đỏ tươi trên làn da, có chút sợ hãi mà lùi về sau, nhưng trước sau vẫn cứng miệng đổ tội cho Thanh Tiêu.

“Tôi…tôi có gì phải sợ, người sợ chẳng phải là cô ta hay sao? Đã ăn cắp còn tỏ ra thanh cao, còn anh, anh cũng là đồng bọn của cô ta đúng không?”

Ánh mắt cô ta đảo liên hồi, sau đó à một tiếng, kích động la lớn lên nhằm hướng sự chú ý về phía hai người.

“Các người chắc chắn là đồng lõa của nhau, các người đừng hòng chối tội, bạn của tôi đã thấy cô ta lẻn vào đó lấy tiền!”

Duẫn khải Trạch lần đầu tiên cảm thán có người vô lí như thế, một mực khăng khăng định tội Thanh Tiêu mà không có bất kì chứng cứ nào ngoài một câu nghe nói.

Hắn thở dài, cảm thấy vô cùng nhàm chán, cuối cùng cũng hiểu vì sao Thanh Tiêu lại lười đôi co với cô ta.

Lúc này chị Như quản lí nhận được thông báo ồn ào, lập tức đi tìm hai người hỏi cho rõ ràng, Thanh Tiêu chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng người đến thấp thoáng, Đại Bân liền mở to hai mắt lao đến, lớn tiếng tố cáo trước.

“Chị Như, chị lần này phải lấy lại công đạo giúp em, số tiền mà Thanh Tiêu ăn cắp chị cũng phải lấy lại cho bằng được.”

Một câu ăn cắp, hai câu ăn cắp, Thanh tiêu vô cùng nghi ngờ về trình độ não tàn cùng mặt dày của Đại Bân, kể cả có ganh ghét nhau thì cô ta cũng không đến mức làm đến độ người sống ta chết kiểu này.

Trừ phi, cô ta có chuẩn bị sẵn mà đến, mục đích là tống cổ cô ra khỏi cái quán này.

Sắc mặt Thanh Tiêu trầm xuống, quả nhiên lúc này Đại Bân đã oang oang đòi chị Như kiểm túi xách của Thanh Tiêu, trong nháy mắt đó cô có cảm giác khóe môi người kia nhếch lên một nụ cười đắc thắng.

“Được rồi, đừng có làm ồn nữa, nhìn xem các cô còn có thể thống gì.”

Chị Như lại hướng mắt đến Thanh Tiêu, dò hỏi :“Thanh Tiêu à, em có thể cho chị…”

Còn chưa đợi dứt câu, Duẫn Khải Trạch đã  bước lên phía trước, che Thanh Tiêu ở phía sau, hắn lắc lắc tay, nhìn đồng hồ một chút, sau đó thần bí nói : “Xem chừng cũng sắp đến rồi, chị đừng gấp gáp lục soát gì hết, có lẽ sau khi xem xong, cô gái kia sẽ hoảng đến chết khϊếp rồi.”

Chi quản lí biết được thân phận của Duẫn Khải Trạch, tất nhiên cũng cả nể, lựa chọn nghe theo lời của hắn trước, nhưng chị ta không nghĩ tên Duẫn Khải Trạch này có thể giúp đỡ một người như Thanh Tiêu.

Năm người chờ trong chốc lát, hai người mặc áo vest đen đang khiêng một tên tạp vụ ở đây đẩy cửa lôi vào, Thanh Tiêu nhìn thấy người đến, mắt dừng lại ở sau gáy Duẫn Khải Trạch như có điều suy nghĩ.

Người tạo vụ kia vừa bị đẩy vào phòng, khi nhìn thấy hai người là Đại Bân cùng bạn của cô ta liền hét lên.

“Đúng, chính là hai người này ở ngoài cửa sau bàn nhau hãm hại Thanh Tiêu, họ nói sẽ giấu đi 6 triệu vu oan cho cô ấy, sau đó tìm cách đuổi Thanh Tiêu khỏi quán bar này.”

Đại Bân bị người vạch trần, còn chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên.

“Cậu ta nói dối, rõ ràng chúng tôi chỉ lấy có ba…”

Người bạn biết tình huống hỏng bét liền nhanh tay bịt miệng Đại Bân, tuy nhiên mọi thứ đã muộn.

Duẫn Khải Trạch lúc này mới bật cười.

“Xem như mọi chuyện đến đây là rõ, cũng phải cám ơn anh bạn này đã giúp tôi diễn đầy đủ vở kịch này.”

Mọi người xung quanh bấy giờ mới hiểu được vở kịch này là cái gì, quả nhiên người tạp vụ kia chưa hề biết được chuyện gì, hắn chỉ vô tình đi ngang qua rồi được mời nói mấy lời ấy, phàm là người nóng nảy liền nhanh chóng lộ ra.

Đối phó với hạng người này, Duẫn Khải Trạch vốn không cần tốn nhiều sức.

Mọi chuyện đã được định đoạt rõ ràng, Thanh Tiêu vô tội, còn bạn của Đại Bân và cô ta đều bị chị Như đuổi việc ngay ngày hôm nay, lúc Đại Bân rời khỏi cửa vẫn không kìm được mà oán hận trừng mắt với Thanh Tiêu.

Đổi lại là cái nhún vai cùng vẻ mặt giễu cợt của cô.

Mọi chuyện giải quyết xong rồi, Thanh Tiêu cũng không có hứng thú ở đây với Duẫn Khải Trạch, cô biết lần này lại là hắn ra tay giúp đỡ cô, mặc dù cô nghĩ trước tình huống ấy mình vẫn có cách xoay sở được, nhưng lòng tốt của hắn, xem như cô nhận.

“Cám ơn anh.”

Duẫn Khải Trạch nhìn cô, nhướn mày hỏi lại.

“Chỉ cảm ơn đơn giản vậy thôi sao?”

Thanh Tiêu tiến đến gần với Duẫn Khải Trạch hơn, hắn dường như mở to mắt, mong chờ hành động tiếp theo từ phía cô, nào ngờ cô nở một nụ cười rồi nhanh như cắt dùng khay đựng rượu đang cầm đẩy ngược hắn về phía sau.

Duẫn Khải Trạch lảo đảo lùi vài bước, nhìn lại bóng dáng của Thanh Tiêu đã không còn, nhóc con vô lương tâm ấy lại chuồn mất.

Hắn nhìn bóng lưng bận rộn của cô liền nở nụ cười vô cùng dịu dàng, nhìn thêm một chút mới rời đi.

“Đã đủ rồi, cám ơn Duẫn thiếu.”

Duẫn Khải Trạch tựa lưng vào cửa, hắn dùng bật lửa châm thuốc, ánh lửa đỏ hắt lên khuôn mặt của hắn, mơ hồ nhìn thấy người đang nhận tiền ở phía sau.

Khuôn mặt ấy không ai khác ngoài người bạn của Đại Bân vừa mới bị đuổi, cô ta đếm tiền xong xuôi liền vui vẻ rời đi, hắn vẫn không quên dặn dò một chút.

“Quên được thì tốt, nhưng nếu không quên được thì hãy biết cách giữ im lặng, có hiểu không?”

“Hiểu, chuyện này tôi sẽ không nói với bất kì ai.”

Duẫn Khải Trạch hài lòng, làn khói nghi ngút uốn lượn quanh cánh tay hắn, con ngươi đen láy như mực chìm vào một vũng bùn đen sâu không đáy.

Tất cả đều là những cạm bẫy ngọt ngào mà.

Hắn liếc mắt nhìn Thanh Tiêu đang đi từ cửa quán ra ngoài, đuôi mắt hơi nhếch lên.

Điếu thuốc trong tay chỉ vừa hút nửa đã được vứt đi, chân Duẫn Khải Trạch đè nghiến lên, giẫm đến nát bấy.

Vở kịch hay cùng con mồi hoàn hảo, và đây chỉ mới là một màn dạo đầu vui vẻ.

Tương lai còn dài.