Ván Cược Ái Tình: Thiếu Gia, Anh Thua Rồi!

Chương 4: Sốt

Thanh Tiêu hất tay hắn ra, khuôn mặt trở nên trắng bệch, cô gằn giọng.

“Không cần!”

Nụ cười bên môi Duẫn Khải Trạch cứng ngắc, hắn thu tay về, lời nói mang theo quan tâm

cùng lo lắng.

“Thanh Tiêu à, đừng cậy mạnh, em nghĩ rằng mình có thể trở về nhà trước đêm chỉ với đôi

chân bị thương này?”

Nếu không có hắn, liệu có ai mang lòng hảo tâm chìa ô ra cho cô, còn tốt bụng đến mức

muốn đưa cô về. Nếu không phải là hắn nhắm trúng Thanh Tiêu, hắn cũng không rảnh rỗi

quan tâm đến một người như thế, vậy mà cô còn không nhìn nhận sự việc, không cám ơn

hắn thì thôi, còn tỏ vẻ khó chịu chán ghét như thế.

Đúng là cứng đầu mà!

“Chuyện của tôi không liên quan đến anh, anh tránh ra đi.”

Thanh Tiêu yếu ớt mà quật cường, cô khó khăn ngồi dậy, sau đó lại loạng choạng muốn

ngã, Duẫn Khải Trạch bất đắc dĩ đỡ người đứng lên, mặc kệ cô vùng vẫy thế nào cũng

không chịu buông ra.

“Anh làm cái gì đấy! Buông tôi ra mau, tên khốn này!”

Kiên nhẫn của hắn bị nhóc con này đánh bay biến, Duẫn Khải Trạch khó khăn lắm mới giữ

được nét mặt bình tĩnh của mình : “Tôi chỉ có ý tốt với em, đừng dại mà khước từ như thế!”

Nếu không, hậu quả mà cô chọc giận hắn không đơn giản là vụ tai nạn nhẹ nhàng như lúc

này đâu.

Thanh Tiêu nhíu mày nhìn hắn, cô chạm phải đôi mắt âm ngoan kia, trong nháy mắt cơ thể

liền căng cứng, bả vai bị đυ.ng chạm còn có chút run rẩy.

Trong một giây phút ngắn ngủi đó, cô có cảm giác Duẫn Khải Trạch đang muốn nuốt sống

chính mình.

Thanh Tiêu sau cùng vẫn bị Duẫn Khải Trạch xách lên, hắn đem cô đi đến xe của mình, sau

đó thô lỗ đẩy Thanh Tiêu lên ghế phó lái. Thanh Tiêu ngồi vào trong, cũng không biết là vì

quần áo đẫm nước dính sát vào cơ thể hay là vì nhớ đến đôi mắt mang theo ý tứ cảnh cáo

kia, người cô run cầm cập.

Duẫn Khải Trạch cởϊ áσ vest ngoài đưa cho cô, nhưng Thanh Tiêu lại từ chối, cô cong người

tự ôm chính mình, như con thú nhỏ đang dùng cách ngây ngô nhất để bảo vệ bản thân.

Duẫn Khải Trạch buồn cười.

“Ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi mới có thể đưa em trở về, nếu không ngay chỗ này tôi liền

chơi xe chấn cùng em, sao, em chọn nghe lời hay là muốn bị phạt?”

Thanh Tiêu trừng mắt nhìn hắn, con người này sao có thể vô liêm sĩ đến mức kinh tởm như

thế?

“Phía trước chính là đồn cảnh sát, nếu anh muốn không đẹp mặt mà qua đó thì cứ thử

xem.”

Con người Thanh Tiêu nhìn bề ngoài có vẻ mềm yếu dễ bắt nạt, nhưng không ngờ lòng dạ

cô lại cứng rắn, còn không sợ người một tay che trời ở thành phố này là hắn.

Dám đe dọa sẽ tống hắn vào đồn cảnh sát, nên nói là cô quá gan dạ hay ngây thơ nhỉ?

Thú vị thật, Duẫn Khải Trạch nâng mắt nhìn khóe môi của Thanh Tiêu, thầm nghĩ.

Duẫn Khải Trạch mặc kệ phòng bị của Thanh Tiêu dành cho mình, hắn nhoài người đến đắp

áo khoác lên bả vai của cô, thở dài.

“Tôi chỉ muốn em nghe lời tôi thôi, nhóc con à.”

Thanh Tiêu nghe được giọng điệu kia, ngón tay muốn hất văng áo dừng lại, sau đó khớp

ngón tay cong lên, nắm ngược lại vạt áo.

Thôi vậy, dù sao cô cũng đang lạnh, hơn nữa cũng muốn hắn ta mau chóng đưa mình về

nhà, nhịn nhục một chút là được.

Khóe môi Duẫn Khải Trạch cong lên, hắn có thể đoán được một phần tâm tình của cô, ít

nhất cũng đã chịu nghe lời rồi.

Hắn khởi động xe, nháy mắt chiếc xe sang trọng kia chạy giữa đường quốc lộ, xé mưa mà

tiến lên.

Thanh Tiêu nói cho Duẫn Khải Trạch biết tiểu khu nơi cô đang sống, hắn liền rẽ lái đi theo,

đến nửa đoạn đường thì dừng lại.

Hắn đội ô đi đến một tiệm trên đường, mua cho cô một ly trà chanh nóng làm ấm người.

Thanh Tiêu nhìn ly trà nghi ngút khói nóng, cô không nhận mà chỉ giục hắn nhanh chóng

chạy đi, nếu không cô sẽ rời khỏi xe.

“Không cần đâu, chỉ cần anh mau chóng đưa tôi về nhà là được rồi.”

“Được rồi, bảo em nhận thì cứ nhận đi.”

Xe lại chạy, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Thanh Tiêu nhanh chóng rời khỏi xe, cô bỏ lại áo

khoác cùng ly trà chanh kia, khập khiễng đi vào trong, để lại thêm một câu cám ơn liền

khuất dạng.

Duẫn Khải Trạch tựa lưng vào ghế lái, hắn nhìn từng hạt mưa rơi xuống kính xe rồi vỡ tan

thành từng hạt nhỏ, mi mắt rũ xuống.

Tay hắn vươn đến cầm ly trà chanh kia, vẫn còn nóng ấm, lòng bàn tay hắn bóp chặt, nước

trong ly tràn ra, nhưng hắn không thấy bỏng rát, chỉ cười mỉa một tiếng.

Sau đó hắn mở cửa kính xe, thẳng tay quăng ly nước kia xuống giữa màn mưa.

Thứ vô giá trị, nên sớm bị vứt bỏ.

.

Thanh Tiêu đẩy cửa nhà vào, phát hiện bên trong tối om, có lẽ mẹ của cô đã ngủ, cô rón rén

đi vào phòng của mình tìm quần áo, sau đó lại chạy đến phòng tắm tẩy rửa cẩn thận bằng

nước ấm, nhưng thân thể này dầm mưa quá lâu, sau khi tắm xong cô vẫn còn run cầm cập.

Thanh Tiêu nhìn thấy trời đã tối, cô dành rót cho mình một cốc nước ấm uống nhuận họng,

lên giường dùng tuýp thuốc trị thương còn lại của mình bôi vào vết thương ở tay chân, sau

đó lại nhanh chóng đắp chăn đi ngủ.

Kết quả là Thanh Tiêu bị ốm rồi. Sáng sớm cô uể oải ngồi dậy, phát hiện trán mình nóng

bừng, cổ họng cũng đau rát khó chịu, thân thể lại ê ẩm đủ chỗ. Vết thương ngày hôm qua

cô không kịp nhìn kĩ, chỉ vội bôi thuốc sát trùng cùng thuốc trị thương qua loa vài chỗ, hôm

nay nó đã trở nên tím ngắt, khó coi vô cùng, cử động một chút liền đau đến tê dại.

Thanh Tiêu không có thời gian suy nghĩ, cô vội đánh răng rửa mặt, thay quần áo đi đến

trường.

“Mẹ ơi, con đi học nhé.”

Cổ Tình nấu đồ ăn sáng trong bếp, nhìn thấy con gái vội vàng chạy đi, bà gọi với lại.

“Không ăn sáng hả con? Sao lại đi gấp thế?”

Thanh Tiêu ngồi xổm xuống ở huyền quang, cô vội vàng mang giày vào chân, mặc dù đầu

óc có hơi khó chịu nhưng cô vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường, tránh cho Cổ Tình lo lắng.

“Không mẹ ạ, con sắp trễ học rồi, con đi trước đây.”

Thanh Tiêu nhanh chóng đóng cửa lại, lúc này mới trở lại dáng vẻ khập khiễng lê chân

xuống dưới cổng tiểu khu rồi bắt xe bus đi đến trường.

Thanh Tiêu chỉ là một sinh viên năm hai bình thường, cuộc sống của cô cũng tẻ nhạt, ngoài

học tập, đi làm thêm kiếm tiền trị bệnh cho mẹ, cô không còn thời gian tham gia hoạt động

khác, cái nghèo đã làm cho cuộc đời cô quẩn quanh với guồng quay áo cơm bạc tiền, cô

sống khép kín cho nên ít người quan tâm đến, mỗi lúc đi học chỉ lẳng lặng ngồi ở phía sau

lớp, cánh bục giảng rất xa, hầu như không ai chú ý.

Cho nên khi cô bắt đầu phát sốt, đầu óc đau nhức quay mồng mồng, giáo viên phía trước

vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài.

Không một ai chú ý đến cô gái nhỏ ngồi gục xuống bàn, hai mắt hoe đỏ đầy tia máu, cơ thể

run rẩy sắp ngất đi đến nơi.

.

“Duẫn thiếu à, ngài bỗng dưng đến đây, không biết là có chuyện gì quan trọng không?”

Duẫn Khải Trạch đưa mắt nhìn bộ dáng khúm núm của hiệu trưởng Tân, nhếch môi mỉm

cười.

“Tất nhiên là vì trường của ngài có danh tiếng tốt, cho nên tôi mới định lựa chọn một vài

sinh viên ưu tú trong trường, hỗ trợ một số tiền giúp cho họ sống ổn định hơn, nói không

chừng sau này họ là thành viên chủ lực, là nhân tài tinh anh trong công ty của tôi thì sao,

hiệu trưởng nói có đúng không?”

Hiệu Trưởng Tân nhận được một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, ông há hốc mồm ngạc

nhiên, sau đó vui vẻ gật đầu lia lịa.

Không nghĩ đến có một ngày, trường của ông lại nhận được hỗ trợ của Duẫn Khải Trạch.

Thực chất việc Duẫn Khải Trạch bỏ một số tiền lớn vào trường, nguyên nhân chỉ có một.

Sau khi điều tra được toàn bộ hồ sơ của Thanh Tiêu, hắn đã lên kế hoạch vây bắt con mồi

hoàn mỹ, mà điều đầu tiên làm chính là nhắm đến ngôi trường này, nơi mà Thanh Tiêu đang

theo học.

Duẫn Khải Trạch nghĩ đến đó liền có chút vui vẻ, không biết rằng sau khi cô nhìn thấy hắn,

biểu cảm của nhóc con đó sẽ như thế nào, hắn rất mỏi mắt mong chờ.

Hắn cùng với viện trưởng đi loanh quanh một lúc lâu, dù đã qua biết bao nhiêu dãy hành

lang và phòng học, nhưng đến một cái bóng của Thanh Tiêu kia hắn cũng không thấy.

Duẫn Khải Trạch cau mày, hắn sắp hết kiên nhẫn với lão già mồm mép luyên thuyên phía

sau, vừa muốn đưa tay cắt ngang, dư quanh khóe mắt liếc đến một góc nhỏ phía sau hội

trường.

Nơi đó, có một người đang gục xuống bàn ngủ bù, dáng người có chút quen mắt.

Duẫn Khải Trạch nhìn kỹ, bóng dáng kia theo ý muốn hắn ngẩng đầu lên.

Là Thanh Tiêu.