Chủ Tịch Chẳng Biết Vị Tình Yêu

Chương 24: Hôn

(24)

Sở Trình nhận được cái gật đầu của bà, hắn liền quay lưng đi trở lên phòng ngủ, Hàn Tiêu Dy thấp thỏm đi theo sau, cô vừa đóng cửa lại, Sở Trình đã tiến đến ép cô vào cửa phòng.

Khoảng cách trong nháy mắt được rút ngắn, Hàn Tiêu Dy đối diện với l*иg ngực rắn chắc của hắn, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể kia, tâm tình bỗng chốc bị rối loạn.

Cô nghiêng mặt né tránh, hắn lại ngang bướng nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với chính mình, khẽ hỏi.

“Cùng mẹ tôi giấu giếm tôi, vui không ?”

Hàn Tiêu Dy không cảm nhận được sự tức giận hay giễu cợt từ lời nói kia, dường như hắn đối với việc cô cùng bà Sở che đậy bí mật này không quá kích động.

“Không vui.”

Cô làm sao vui cho nỗi, cứ nghĩ đến một ngày Sở Trình phát hiện ra có bao nhiêu giận dữ cùng đau lòng, cô lại không nỡ thấy hắn khổ sở như thế. Đã rất nhiều lần cô muốn mở miệng nói rõ cùng hắn, nhưng nhớ đến lời bà Sở nói, cô đành nuốt bí mật kia xuống bụng.

Cho đến hôm nay hắn không cần ai giải thích cùng đã tìm được nguồn cơn của sự việc, trong lòng Hàn Tiêu Dy vừa thở phào nhẹ nhõm lại thêm một chút lo âu.

Cô sợ Sở Trình lại vì thế mà chán ghét mình, nhưng hình như mọi chuyện lại không giống với suy nghĩ tiêu cực kia.

Sở Trình không tỏ thái độ gay gắt như cô nghĩ, bấy giờ hắn còn gục đầu xuống ôm lấy người cô.

Hàn Tiêu Dy nghe được tiếng hít thở đều đặn của hắn, nghe được giọng hắn nói.

“Hàn Tiêu Dy, tôi rất sợ. Tôi sợ bà ấy sẽ rời khỏi tôi.”

Một Sở Trình yếu ớt như thế làm lòng Hàn Tiêu Dy mềm nhũn, hắn bây giờ giống như con thú hoang đang sợ sệt, tìm đến một nơi an toàn mà rúc vào.

Nếu là người khác, khi phát hiện người thân của mình lâm bệnh nặng cũng không tránh khỏi lo lắng và sợ hãi. Sở Trình bề ngoài là một người thành đạt cao quý, nhưng suy cho cùng hắn chỉ là con người bình thường như bao kẻ khác.

“Sẽ không, mẹ sẽ sớm khỏe lại thôi, anh đừng lo lắng.”

Hàn Tiêu Dy không biết nên đặt tay ở chỗ nào, mấy hôm nay Sở Trình rất thích ôm lấy cô như thế này, cũng chẳng hiểu là vì lí do gì, nhưng nếu hắn có thể dùng cách này để làm dịu đi cơn khó chịu trong người, vậy thì cô sẵn lòng làm gối cho hắn ôm thôi.

Cuối cùng bàn tay cô áp xuống tấm lưng của Sở Trình, khẽ vỗ về hắn.

“Đừng giấu giếm tôi, sau này có việc gì phải nói cho tôi biết, có được không?”

Hàn Tiêu Dy ừ một tiếng, Sở Trình lúc này mới rời khỏi người Hàn Tiêu Dy, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, Hàn Tiêu Dy không biết tại sao hắn lại yên lặng như thế, bất chợt hắn lại áp sát vào người cô, nhưng lần này mang theo theo khí thế áp chế mãnh liệt.

Hàn Tiêu Dy còn đang suy nghĩ xem người này muốn làm cái gì chợt một bên má nóng bỏng đến khác là.

Hai mắt Hàn Tiêu Dy trợn to hết cỡ, ngón tay cô đưa lên, khi chạm vào gò má liền như phát bỏng, sau đó đầu ngón tay chuyển dời về phía khuôn mặt anh tuấn kia, run rẩy dữ dội.

“Anh anh anh!”

Cô gọi hắn mấy tiếng anh liên tiếp, nhưng chữ tiếp theo cũng không thốt ra được thành lời. Mạch não Hàn Tiêu Dy chính thức ngưng trệ, trong đầu cô bấy giờ chỉ toàn là những hình ảnh ban nãy đang lướt qua vèo vèo.

Sở Trình thế mà, hắn ta thế mà hôn má cô!

Hắn ta điên rồi sao?

Sao lại như thế, sao lại có chuyện này xảy ra, hắn ta sao lại hôn má cô được a a a !

Sở Trình bị thái độ của cô làm cho giật mình, đến lúc hắn tỉnh táo lại cũng vừa nghĩ đến chuyện điên rồ mình làm lúc nãy, bên môi dường như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mịn của làn da người đối diện. Sở Trình mím môi lại, hồi tưởng đến tư vị kia, trong lòng không những không chán ghét mà sinh ra một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Sao lại thế này? Hắn bị trúng tà rồi ư? Vì sao chỉ một cái hôn nhẹ nhàng như thế lại khiến trái tim hắn dao động lớn như vậy?

Sở Trình nghĩ mãi cũng không tìm được đáp án, hắn chạm phải đôi mắt đen long lanh của cô, thứ ở bên ngực trái lại rục rịch gia tăng nhịp đập.

Có thứ gì đó trong cơ thể hắn kêu gào rằng, muốn lại gần nhóc con này, ôm lấy cô, giữ chặt cô, muốn những hành động vừa nãy lập lại thêm một lần rồi lại một lần nữa.

Sở Trình lần này phó thác cho cơ thể mình, hắn kéo lấy bàn tay trắng noãn kia về lại gần, sao đó ôm cả người Hàn Tiêu Dy thật chặt, khóe môi chạm nhẹ vào chỗ vừa mới được hôn kia thêm một lần nữa.

Hàn Tiêu Dy không thể tiêu hóa kịp những chuyện đang xảy ra, cô nắm lấy phần vải áo trên ngực hắn, kinh ngạc kêu lên.

“Sở Trình anh, uhm.”

Hắn không để cô mèo nheo gọi tên hắn nữa, thanh âm kia đã bị môi lưỡi này nuốt trọn, một chút kẻ hở cũng không chừa lại cho Hàn Tiêu Dy.