(21)
Chỉ là một lời than thở nhẹ nhàng, nhưng ý tứ cưng chiều kia quá rõ ràng, Hàn Tiêu Dy ỷ vào việc Sở Trình đang cùng phe với mình, không kiêng nể mà cao giọng nói lại.
“Là nhờ có Sử chủ tịch che chở đó, nếu không tôi làm sao có gan lớn mà quậy phá như thế.”
Sở Trình bị cô chọc cho phụt cười. “Còn giỏi nịnh nọt như thế?”
Hắn chợt nhớ đến lúc nãy cô vẫn chưa ăn được bao nhiêu, hỏi tiếp.
“Lúc nãy ăn có no không? Có muốn xuống dưới ăn thêm không?”
Nụ cười trên mặt Hàn Tiêu Dy cứng đờ, cô thật muốn vỗ trán Sở Trình một cái, xong liền hỏi hắn rõ ràng xem vì sao cứ nói chuyện với cô chưa được ba câu hắn lại xoay xoành xoạch sang vấn đề ăn uống rồi? Đã ăn chưa, ăn no chưa, muốn ăn thêm không, ăn thêm một chút đi, ăn cái này ngon, cái kia không tốt đừng ăn, ngày nào hắn cũng hỏi cô mấy câu vô vị đó, lải la lải nhải còn hơn bà Sở nữa!
Hàn Tiêu Dy bất lực, cô không biết nên làm thế nào với vị chủ tịch nhà mình đây.
“Chủ tịch à, tôi thật sự ăn no rồi, trạng thái của tôi lúc này vô cùng vô cùng tốt luôn, anh cũng đừng có lo quá mà.”
Sở Trình bất đắc dĩ ừ một tiếng, nhưng hắn vẫn luôn nhớ đến bóng dáng ốm yếu của cô trong lần khám thai lúc trước, cô rất ốm, ôm cũng nhẹ nữa, bấy giờ trong bụng cô lại có thêm một sinh mạng, hắn đã gánh trên vai trách nhiệm làm chồng, làm cha, vậy cho nên không thể lơ là với cô phút nào.
Sở Trình thở dài, hắn bỗng đi đến gần, Hàn Tiêu Dy chỉ kịp lùi vài bước chân, cô liền bị hắn ôm lấy.
Lòng bàn tay nóng rực áp lên bả vai Hàn Tiêu Dy, Sở Trình nói với giọng buồn buồn.
“Tôi không cố ý bắt ép cô, chỉ là…cô gầy quá.”
Vòng eo nhỏ xíu, xương bả vai cũng hơi nhô lên, Sở Trình nghĩ chỉ cần bản thân mạnh tay một chút, người trong ngực sẽ bị bóp đến vỡ tan mất thôi.
“Đừng trách tôi, nhé?”
Hàn Tiêu Dy rúc vào l*иg ngực ấm áp của Sở Trình, nghe được giọng nói dịu dàng kia dường như không chân thực chút nào. Một con người lãnh đạm như Sở Trình lại suy nghĩ và quan tâm cho cô như thế, còn sợ cô hiểu lầm hắn, phải cố gắng giải thích với cô như vậy.
Sở Trình xem trong cô đến như thế ư?
Cô nghĩ đến những lời nói kia, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào quá đỗi. Có lẽ là lần đầu tiên Sở chủ tịch vỗ về chăm sóc một người, đến cách ăn nói cũng vụng về vô cùng, chẳng hề giống với phong thái đỉnh đạc trên thương trường, nhưng chính vì thế mà cô lại sinh ra lòng quyến luyến với loại cảm xúc này.
Cánh tay Hàn Tiêu Dy vốn buông thõng xuống, nhưng cuối cùng cô lại giơ lên, chạm vào tấm lưng vững chảy kia vỗ vỗ hai cái như trấn an.
“Không trách anh đâu.”
Hắn đối tốt với cô như thế, mặc dù phương thức đối đãi có hơi kì lạ, nhưng cô không chê.
Hàn Tiêu Dy bật cười, cô lớn gan tựa vào hõm vai của hắn, vì đã quá quen thuộc với người đàn ông này, cho nên ý tứ trong lời nói kia Sở Trình có thể tìm được một chút dựa dẫm cùng nũng nịu hiếm thấy.
“Nhưng mà anh cho tôi ăn nhiều quá, tôi…ăn không nổi mà!”
“Ừm, về sau sẽ rút kinh nghiệm.”
“Cám ơn Sở chủ tịch.”
Sở Trình nghe được tiếng cám ơn này, mi tâm liền nhíu lại. Cô cũng không còn làm ở Hoàng Hoan nữa, hai người đã cưới xong, nếu cứ một tiếng Sở chủ tịch hai tiếng Sở chủ tịch, nghe vào tai cứ như hai người họ xa cách lắm vậy.
Lúc trước sở Trình vẫn đang vui vẻ hưởng thụ tiếng gọi này của Hàn Tiêu Dy, nhưng bây giờ hắn đang bực bội mà phát hiện ra mình chẳng thích cái danh xưng kia chút nào.
Hắn nắm lấy bả vai của cô hơi đẩy người ra, bắt ép cô đối diện với mặt của mình. Sở Trình đưa mắt nhìn cô, khí thế có phần hung dữ, nghiêm khắc nói.
“Không được gọi Sở chủ tịch nữa, đổi xưng hô đi!”
Đổi xưng hô?
“Việc này cần thiết sao? Dù gì tôi cũng gọi anh như thế suốt năm năm rồi.”
Tên gọi kia quen miệng đến nổi chỉ cần nhìn thấy nửa sườn mặt hắn lẫn trong đám đông là cô đã có thể bật thốt ra ba chữ kia, họ gắn bó cùng nhau quá lâu, hơn một nghìn ngày chung đung, bỗng dưng muốn sửa lại cũng có phần khó khăn.
“Cần đổi, bây giờ cô không còn làm ở công ty nữa, cô đã là vợ tôi rồi, gọi nhau trong nhà thì nên xưng hô gần gũi hơn.”
Hàn Tiêu Dy ngơ ra một lúc, sau đó cô nhìn thấy được mặt của Sở Trình bắt đầu đen lại, trong lòng liền mỉm cười.
Không ngờ người như Sở Trình lại có tính trẻ con như thế, chỉ một cái danh xưng cũng muốn đổi cho bằng được.
Hàn Tiêu Dy thấy hắn sắp thẹn hóa hóa giận, cô nổi lên tâm tư muốn chọc ghẹo hắn, Hàn Tiêu Dy hơi rũ vành mắt, vẻ mặt đăm chiêu vờ như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải gì đó, lẩm bẩm.
“Ây, vậy nên gọi thế nào đây ? Gọi Sở Trình, hay là ngài Sở? Không được không được, quá cứng nhắc rồi!”
Hàn Tiêu Dy lắc đầu tự phản bác bản thân liên tục, Sở Trình chờ đến mức lòng kiên nhẫn bị cô đánh cho tan rã, bấy giờ mới phát hiện hóa ra nhóc con ranh mãnh này đang chọc ghẹo hắn. Sở Trình tức giận, vừa muốn mở miệng liền bị tiếng “a” của cô cắt ngang.
Hai mắt Hàn Tiêu Dy mở to ra, cô nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi mấp máy vài tiếng.
“Hay là gọi anh bằng ông xã, có được không?”