(6)
Sở Trình có chút bực dọc, những ngày qua hắn đã cố gắng kiềm chế lại, không phát hỏa ở trước mặt bà Sở. Nhưng đã đến nước này, hắn không nói rõ thì sớm muộn gì mẹ của hắn cũng sẽ lên lịch tổ chức đám cưới, đợi đến ngày rồi sai người tống hắn vào nhà thờ cũng Hàn Tiêu Dy làm lễ mất.
Hắn không muốn chút nào, hôn nhân của hắn phải do hắn định đoạt.
“Vì sao? Chẳng phải hai đứa trước đây rất hòa hợp sao, hơn nữa bây giờ Tiêu Dy nó còn là mẹ của con con đó Sở Trình.”
“Mẹ, đó là công việc, chuyện tình cảm không thể lẫn lộn công việc. Còn cái thai, cứ để Hàn Tiêu Dy sinh ra rồi tính.”
Bà Sở vì những lời nói của Sở Trình bật cười, bà nhấp ngụm trà, nói một câu đầy thâm ý.
“Con vẫn đang lẫn lộn giữa tình yêu và công việc đấy thôi.”
“Nói tóm lại con không đồng ý cuộc hôn nhân này, hơn nữa mẹ cũng đừng có tin tưởng người quá, Hàn Tiêu Dy chẳng đơn giản gì.”
Cạch.
Bà Sở đặt mạnh ly trà xuống bàn, một giọt nước vì lực đạo của bà bắn ra ngoài. Bà lạnh giọng nói.
“Bây giờ trong căn nhà này lời mẹ nói đã không còn giá trị rồi đúng không? Mẹ muốn thân cận ai còn nhờ con chạy đến nhắc nhở sao?”
Sở Tình đã dùng hết kiên nhẫn, hắn cũng đứng phắt dậy, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lùng.
“Con không muốn lấy Hàn Tiêu Dy, mẹ là mẹ của con thì nên hiểu đã là thứ con không thích, mẹ có kéo đến gần cũng vô dụng.”
Ngoài năng lực của Hàn Tiêu Dy mà Sở Trình đã công nhận, những thứ khác hắn đều không thể cho cô.
Tình cảm không, danh phận càng không.
“Sở Trình, đừng tưởng mẹ muốn ngồi xuống cùng con bàn chuyện là muốn giao cuộc hôn này cho con tự quyết. Con nên nhớ mẹ là mẹ của con, hôn nhân của con mẹ cũng có quyền can thiệp, con muốn thay đổi chủ ý của mẹ, hừ! Con đừng hòng, ngoài Hàn Tiêu Dy ra mẹ không chấp nhận bất cứ ai làm con dâu của Sở gia.”
“Người đã dọn vào Sở gia, con có giỏi thì đuổi nó đi xem, mẹ chống mắt mà xem con có thể làm những gì để ngăn cản bà già này.”
Sở Trình không thể tin được mẹ mình lại bảo vệ Hàn Tiêu Dy đến mức độ này, hắn tức giận, quai hàm nghiến chặt lại, rốt cuộc chỉ có thể gọi bà một tiếng.
“Mẹ!”
“Hôn nhân này đã quyết, con không có khả năng thay đổi đâu!”
Hai mắt Sở Trình đỏ ngầu, hắn tức tối bước lên phòng, vô đình đυ.ng phải khuôn mặt tái nhợt của Hàn tiêu Dy.
“Hừ!”
Sở Trình lười nhìn cô, hắn quay ngoắt người đi vào phòng, còn mạnh tay đóng sầm cửa lại. Hàn Tiêu Dy nắm lấy thanh vịn cầu thang, đứng ngẩn người một lúc lâu.
Cuộc trò chuyện này ngay từ lúc bắt đầu cô đã nghe được, thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự tính của mình.
Cô cứ nghĩ để Sở Trình ra mặt chống đối bà sẽ vì con trai của mình mà bỏ qua hôn sự này, nhưng từ đầu đến cuối, bà Sở chẳng hề lung lay dù chỉ một chút.
Sao lại thế này? Cô tính sai rồi sao?
Hàn Tiêu Dy sờ bụng mình, khóe mắt rũ xuống, cô nhớ lại ánh mắt giận dữ của Sở Trình, trong lòng chua xót dữ dội. Cô muốn chạy theo bóng lưng của hắn, nói rằng cô thật sự không muốn như thế, chỉ là cô không ngờ được đến Sở Trình cũng bị bà Sở làm cho nín nhịn mà chịu trận.
Hàn Tiêu Dy nhận ra sai lầm của mình là quá tin tưởng vào Sở Trình, cho nên khi hắn thất bại, cô vừa thấy hụt hẫng vừa thấy hối hận.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu cô nên từ chối lời đề nghị kia, tuy sẽ làm phật ý bà Sở, nhưng ít ra cô không cảm thấy nặng lòng như lúc này, càng không bị ánh mắt áp bức của Sở Trình nhằm đến.
Hàn Tiêu Dy suy nghĩ rất lâu, đến tình hình hiện tại rồi, cô không thể nào lừa dối bà Sở được, thứ tình cảm quyến luyến mà cô dành cho bà cũng nên vạch ra rõ ràng. Cô nên sớm rời khỏi nhà họ Sở, mặc dù biết rằng bà ấy sẽ đau lòng, còn hơn tiếp tục trì hoãn thì hậu quả càng lúc càng nặng hơn.
Hàn Tiêu Dy cắn môi, cô quyết tâm vào phòng, thu dọn hết thảy đồ đạt vào trong vali, đêm đó cô gõ cửa phòng bà Sở, muốn nói rõ ràng mọi chuyện cho bà biết, sau đó sẽ rời khỏi đây.
Bà Sở mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô liền hòa cười. Bà kéo tay cô vào, để cô ngồi lên ghế, sau đó còn rót cho cô một ít nước ấm.
Hàn Tiêu Dy nắm cốc nước trên tay, cảm giác như có lửa nóng quanh mình.
“Tối rồi mà con còn đến tìm dì, có chuyện gì quan trọng sao?”
Hàn Tiêu Dy thở hắt ra, cuối cùng cô đưa mắt đến nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà Sở, buồn bã nói.
“Xin lỗi dì, ngay từ đầu con đã không có ý định kết hôn với Sở Trình.”
Hàn Tiêu Dy ngừng một lát để cho bản thân bớt run rẩy hơn, cô mới tiếp tục.
“Lúc con nhận được tin dì thanh toán hết viện phí cho mẹ mình, con…con vô cùng cảm động, nhưng cũng có chút sợ hãi. Đến khi con chạy vào bệnh viện, dì có ý muốn đưa con về nhà họ Sở. Con rất rối loạn, con không biết nên làm gì mới phải, rõ ràng là dì vừa cứu mẹ con một mạng, nếu con không đồng ý như thế thật không biết điều. Cho đến khi trở lại phòng trọ để dọn đồ đạc, con…con bắt đầu hối hận. Con nghĩ mình thật sự không xứng làm con dâu nhà họ Sở, càng không đáng để dì làm như thế, con đã định vay tiền để trả cho dì, nhưng chẳng ai chịu cho con mượn. Sau đó dì đưa con về đây, con không còn cách khác đành đánh chủ ý lên người Sở Trình, hy vọng có thể khiến anh ấy chán ghét con để cuộc hôn nhân này không thể diễn ra, nhưng hôm nay con vô tình nghe được những lời nói kia của dì, con biết mình đã đến lúc nói ra sự thật.”
Hàn Tiêu Dy biết kế hoạch của mình ngớ ngẩn biết bao nhiêu, nhưng cô lúc đó vô cùng rối rắm, cứ như con mèo đùa nghịch cuộn len rồi bị nó cuống chặt vào, cứ cắn bậy quơ bạ chỉ để tìm cách thoát ra ngoài. Cô mỗi ngày sống trong Sở gia nhận tình yêu thương của bà Sở, sau đó sinh ra lưu luyến, nhưng mỗi lúc chạm mặt với Sở Trình, cô lại bắt đầu chột dạ.
Cô không có can đảm giữ một thứ không thuộc về mình, bởi vì sớm muộn nó cũng rời khỏi và đi đến nơi nó cần đến.
Bà Sở nghe được những lời thú tội của cô, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng đáp.
“Dì biết.”
Hàn Tiêu Dy giật mình, cô mở to mắt nhìn bà, đổi lại bà tiến đến nắm lấy tay cô, siết chặt.
“Tiêu Dy à, những thứ con làm dì đều biết.”
Bà không giận cô lừa dối bà, cũng không giận nhóc tinh ranh này đem Sở Trình ra làm tấm bia chắn cho chính mình, bà biết sở dĩ cô làm như thế là vì không cảm nhận được an toàn và tình yêu.
Sở Trình không yêu thương và quan tâm đến cô, cho dù bà có cho nhiều hơn cũng không thay cô đỡ được một cái liếc mắt lạnh lẽo của hắn.
Cô khiến Sở Trình ngang ngược trong mắt bà, nhưng cũng tự biến mình thành xấu xa trong mắt hắn, bà chẳng biết nên trách cô ngốc nghếch hay là thương cho cô đây.
Bà đi đến xoa nhẹ đầu cô. Hàn Tiêu Dy vừa mới thoát khỏi được kinh hãi, cô giương đôi mắt ngấn nước của mình nhìn bà.
“Vậy, con có thể rời khỏi đây…”
“Con khoan vội từ chối, dì sẽ cho con xem thứ này, sau khi xem xong hy vọng con có thể suy nghĩ lần nữa về việc ở lại đây cùng dì, làm con dâu của dì.”
Bà đi đến tủ đầu giường, lấy ra một xấp tài liệu đưa cho cô. Ánh mắt Hàn Tiêu Dy chuyển dời lên các con chữ, nháy mắt liền bật khóc nức nở.
“Dì!”