(4)
“Bản chất của tôi là như thế, thích tiền, chỉ vì tiền mà không từ thủ đoạn nào.”
Hàn Tiêu Dy nhoẻn miệng cười, trong lòng chua xót khó tả, biết rõ làm những chuyện này sẽ phải chịu đựng thái độ giận dữ của hắn. Hắn càng tức giận, chuyện kết hôn kia cũng không thành, cô đáng lẽ ra nên vui mới phải.
Thế nhưng lòng cô mãi nặng trĩu, nụ cười kia cứng ngắc, khi lời nói đau lòng kia thoát ra, tim cô cũng đau đến tê dại.
Mà Sở Trình nghe rồi, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Hắn thất vọng về cô, hơn nữa còn có một chút cảm xúc kì lạ le lói trong người.
Hàn Tiêu Dy đáng lẽ ra không cần làm như thế, một cô gái tốt chỉ vì tiền mà lại làm ra những chuyện như thế này.
Cô có muốn tiền thì cũng có thể nói cho hắn biết, chẳng lẽ công ty đãi ngộ cho cô không đủ cao hay sao? Vì cái gì Hàn Tiêu Dy lại đưa mắt mơ những thứ không thực như thế?
Sở Trình tiến đến nâng khuôn mặt Hàn Tiêu Dy lên, trong con ngươi đen láy kia giống hệt như một cùng hồ tĩnh lặng, hắn chẳng nhìn thấy vui sướиɠ hay đau buồn toát ra từ đôi mắt ấy.
“Hàn Tiêu Dy, cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho cô, nghĩa vụ nuôi dưỡng đứa con này tôi cũng không trốn tránh, chức vụ trợ lý kia tôi vẫn chờ cô trở về làm lại, chỉ cần chúng ta đừng kết hôn thôi, có được không?”
Sở Trình vô cùng giận Hàn Tiêu Dy, nhưng hắn lại không nỡ đuổi cô rời đi. Vốn còn muốn mắng cô thêm mấy câu khó nghe nữa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không mắng được.
Ngón tay Sở Trình vô tình ấn phải khóe môi của Tiêu Dy, cô xoay mặt tránh né, cảm giác thất bại nặng nề lại ùa về.
Sở Trình lúc nào cũng như thế, ngoài việc kết hôn ra, hắn luôn có thể thỏa hiệp với cô bất kỳ thứ gì.
Cô đã từng vì những hành động kia mà ảo tưởng rằng mình là người đặc biệt trong lòng hắn. Cho đến khi mọi thứ vỡ lỡ ra, kể từ cái đêm giao hoan kia, Sở Trình bắt đầu tỏ thái độ lạnh lùng với cô, bây giờ cảm giác này lần nữa trở lại. Hắn có thể cho cô tất cả, chỉ không thể cho cô danh phận.
Sở Trình từng nói, người có thể khiến hắn để mắt tới nhất định không tầm thường, cho dù là gia cảnh hay phẩm hạnh đều phải tương xứng với hắn.
Hoàng tử rồi sẽ lấy công chúa, còn Hàn Tiêu Dy cô chỉ là một nhóc lọ lem nghèo khổ, cô không có bà tiên che chở, một đường ăn vận rách rưới, từ xa nhìn thấy hoàng tử cùng công chúa vui đùa nhảy múa, rồi bị những cánh tay của lính canh kéo đi.
Bóng của hoàng tử xa rời khỏi tầm mắt.
“Không, tôi chính là muốn làm thiếu phu nhân Sở gia, có bản lĩnh thì anh mau ngăn lại đi, tôi chờ!”
“Cô!”
Thái độ cứng rắn quyết tuyệt kia là Sở Trình tức giận đến độ nghẹn lời, hắn buông tay ra, chẳng hiểu sao Hàn Tiêu Dy trước nay luôn an phận lại trở thành cái dạng này.
“Cút ra ngoài đi!”
Sở Trình không muốn nhìn thấy Hàn Tiêu Dy nữa, hắn phất tay đuổi cô ra, hai bàn tay siết chặt lại chỉ vì kiềm chế, hắn không muốn mắng mỏ cô thêm bất kì lời nào.
Hàn Tiêu Dy rũ mắt, cô khẽ thở hắt ra một hơi, chậm chạp đứng dậy đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại giúp hắn.
Cô biết một khi mình im lặng ra khỏi đây, mối quan hệ của cô và Sở Trình đã không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng như thế thì sao? Giữa họ còn kết quả nào khó coi hơn bây giờ ư?
Hàn Tiêu Dy bước xuống nhà, bà Sở nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lập tức đi đến, lo lắng hỏi.
“Tiêu Dy à, con không khỏe chỗ nào, sắc mặt sao lại xanh xao thế này? Sở Trình nó nói gì với con, sao mắt con đỏ thế?”
Hàn Tiêu Dy lắc đầu, cô nắm lấy tay bà, nhẹ giọng trấn an.
“Không sao đâu dì, Chủ tịch anh ấy không làm khó con, chỉ là con hơi mệt một chút thôi.”
Bà Sở biết rõ tính nết của Sở Trình, bà chỉ đành thở dài, dìu cô đến phòng bếp.
“Thôi con đừng nói đỡ cho nó, dì sinh ra nó còn không biết tính nó hay sao?”
Chỉ là bà thấy chuyện này vẫn chưa thể chen vào sớm, vẫn nên để hai đứa có không gian giải quyết riêng, nào có ngờ đến hai người trò chuyện cả buổi, cuối cùng kết thúc trong không vui vẻ thế này.
Bà lắc đầu, dìu cô ngồi xuống bàn ăn, sau đó phân phó người hầu đem cơm lên.
“Chúng ta ăn cơm thôi Tiêu Dy à, còn thằng nhóc kia cứ mặc kệ nó, qua vài ngày nữa dì sẽ cùng nó nói chuyện.”
Bà vẫn nắm lấy tay Hàn Tiêu Dy không buông, còn có cảm giác siết lại, nhưng trái với sự đau đớn ban nãy, lần này Hàn Tiêu Dy có thể cảm nhận rất rõ trân trọng cùng yêu thương xuất phát từ phía bà Sở.
“Tiêu Dy à, con đừng lo lắng, có dì ở đây, dì sẽ chống cho con đến cùng. Cả con và đứa bé trong bụng đều là con cháu nhà họ Sở, dì sẽ khuyên răn Sở Trình, con cứ yên tâm.”
Ngón tay cầm đũa của cô hơi run, cô không hiểu tại sao bà Sở lại xem trọng mình như thế. Chỉ là một cô gái bình thường, học vấn so với một số người chỉ nhỉnh hơn đôi chút, nhan sắc không quá nổi bật, một thân từ đầu đến chân đều nghèo. Đáng lẽ ra bà Sở phải là người ngăn cản cuộc hôn nhân này mới phải.
Cô có may mắn gì mới được bà Sở đưa mắt để ý đến đây.
“Dì à, con…”
Bà Sở nắm lấy tay cô, kéo tâm trạng đang chùn xuống của cô lên, giọng nói ấm áp ấy làm Hàn Tiêu Dy tham lam mà quyến luyến.
“Nào ăn cơm thôi, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần nhớ rằng có dì ở đây, dì sẽ luôn là chỗ dựa cho con."