Nói thật.
Hồ Bưu đã từng chơi đùa rất nhiều phụ nữ, nhưng đều là kiểu lẳиɠ ɭơ gợi cảm giống như cô lễ tân vừa nãy kia.
Còn nữ sinh điềm đạm thanh tú như Hà Tình Tình đây thì gã ta mới gặp lần đầu.
Cho nên giờ phút này trong lòng gã ta đã dâng lên du͙© vọиɠ mãnh liệt.
Ánh mắt nóng rực đấy, hận không thể lột sạch quần áo trên người Hà Tình Tình.
Cảm nhận được ánh mắt có ý đồ xấu của Hồ Bưu.
Sắc mặt Hà Tình Tình khẽ biến, nhưng vẫn kiên trì, đi lên tự mình giới thiệu nói: “Chào Hồ tổng, chúng tôi ở bộ phận kinh doanh của tập đoàn Lâm Thị, tôi tên là Hà Tình Tình, anh này là…” Thế nhưng, Hà Tình Tình còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Bưu ngắt lời.
"Hà Tình Tình phải không?
Nào, chúng ta có chuyện gì thì ngồi xuống trước đã rồi nói!"
Hồ Bưu từ trên ghế đứng dậy, rất nhiệt tình mời Hà Tình Tình đi tới ghế sô pha tiếp khách ở bên cạnh.
Thấy vậy.
Hà Tình Tình cũng không tiện từ chối, đành phải đi lên trước với Hồ Bưu.
Còn về Diệp Thu, anh đã bị Hồ Bưu coi như không khí rồi.
Đi tới sô pha đằng trước ngồi xuống.
Hà Tình Tình đang định để Diệp Thu cũng qua đây ngồi.
Thế nào lại thành Hồ Bưu ngồi bên cạnh Hà Tình Tình, nhìn Hà Tình Tình, gương mặt tươi cười hỏi: "Cô Hà uống trà không?
Hay là cà phê?
Tôi lập tức cho thư ký đi chuẩn bị."
“Hồ tổng, không cần phiền thế đâu!”
Hà Tình Tình vội vàng lắc đầu, từ chối nói.
Sau đó, trong mắt cô xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Nghe nói Hồ Bưu là một người cực kỳ hung ác, trước kia người của Lâm thị tới đòi tiền đều bị gã ta chửi cho một trận, sau đó đuổi ra ngoài.
Sao hôm nay lại cư xử với mình nhiệt tình như vậy?
“Không biết hôm nay cô Hà tới tìm tôi, là có việc gì vậy?”
Hồ Bưu tươi cười hỏi.
Mà từ đầu tới giờ, hai mắt gã ta vẫn nhìn chằm chằm Hà Tình Tình, chỉ còn thiếu mỗi nước móc mắt ra rồi gắn lên người Hà Tình Tình thôi.
Hà Tình Tình bị Hồ Bưu nhìn mà nổi da gà, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đòi nợ quan trọng hơn, cô cũng dũng cảm, nói: “Hồ tổng, số tiền anh nợ công ty chúng tôi cũng nợ được một thời gian rồi, không biết hôm nay anh có tiện trả tiền không?”
Vừa nghe thấy là tới để đòi nợ.
Nụ cười trên mặt Hồ Bưu thoáng cái giảm đi vài phần.
Gã ta đánh giá Hà Tình Tình một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Lại là đến đòi nợ?
Bất quá tập đoàn Lâm thị cũng coi như là đã mở mang được đầu óc, lúc trước toàn cho đàn ông tới đòi nợ làm tôi phiền chết đi được. Cuối cùng hôm nay đã đổi một mỹ nữ tới, rất tốt, tôi rất vui!"
“Thế không biết Hồ tổng có thể trả tiền nợ cho công ty chúng tôi không?”
Hà Tình Tình cẩn thận hỏi.
“Cô Hà đừng vội, những chuyện đó đều là thứ yếu, tôi thấy trước tiên chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm, tình cảm tốt rồi thì cái gì cũng dễ nói!”
Hồ Bưu khoát tay, khuôn mặt suy nghĩ nói.
“Bồi dưỡng tình cảm gì?”
Hà Tình Tình nhíu mày, nghi hoặc nói.
“Đơn giản a, tối nay tôi và bạn của tôi có một bữa tiệc, cô đi cùng tôi, chỉ cần cô có thể bồi cho tôi và bạn tôi vui, thì số tiền tôi nợ kia tôi sẽ trả hết cả gốc và lãi cho công ty các cô!”
Hồ Bưu nhếch miệng cười nói.
"Bồi như nào a?
Là ở một bên rót rượu gắp đồ ăn cho các anh sao?"
Hà Tình Tình lặng đi một lát, gương mặt nghi ngờ hỏi.
Cô chưa có nhiều kinh nghiệm, rõ ràng vẫn chưa ý thức được Hồ Bưu đang bẫy cô.
Nhưng mà Hà Tình Tình càng ngây thơ như vậy.
Hồ Bưu lại càng hưng phấn, ham muốn chiếm lấy càng mãnh liệt, gã ta lập tức cười nói: “Không không không, không có phiền như thế đâu, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng lắm là uống với chúng tôi mấy chén rượu là được. Chỉ đơn giản thế thôi, chỉ cần cô có thể làm cho chúng tôi vui vẻ, tiền, tôi lập tức trả cho cô!”
Nghe vậy.
Hà Tình Tình nhất thời có hơi lung lay.
Dù sao thì nghe lời nói của Hồ Bưu, đúng là khá đơn giản.
Điều này cũng khiến cô bắt đầu do dự.
Nhưng đúng lúc này.
Diệp Thu đứng ở một bên nghe từ đầu đến giờ lại cười lạnh nói: "Chỉ ăn cơm uống rượu thôi à?
Sợ là đi rồi, không chỉ có như thế thôi đâu nhỉ?
Quá chén rồi kéo đi thuê phòng lên giường, ngày hôm sau tỉnh lại nói đến cái quần không nhận người, tôi nói này Hồ tổng, anh có thể có chiêu nào mới hơn không?"
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của Hà Tình Tình lập tức biến đổi, sợ đến mức đứng lên khỏi sô pha, cách một đoạn với Hồ tổng.
Thấy vậy.
Sắc mặt của Hồ Bưu trầm xuống.
Con vịt nấu chín đưa tới tận miệng rồi còn bay mất.
Điều này làm cho gã ta phải hô một tiếng “tức” trong lòng a.
Còn đối với người làm nhiễu sự là Diệp Thu, Hồ Bưu lại càng hận tới cực điểm.
Thấy Hà Tình Tình đã cảnh giác với mình.
Hồ Bưu biết, dù có muốn giả tạo tiếp để lừa Hà Tình Tình mắc lừa là không thể nữa rồi.
Vì thế gã ta dứt khoát lật bài nói thẳng, cả người dựa trên ghế sô pha, cười lạnh nói: “Các người đã nghĩ tôi như vậy thì tôi cũng hết cách. Tóm lại này, cách chỉ có một cái này thôi. Nếu muốn tôi trả tiền thì phải làm theo quy tắc của tôi, nếu không, muốn tiền không có, muốn mạng cũng không cho, được rồi, các người cút được rồi!”
“Nói như vậy thì, anh quyết tâm muốn quỵt nợ hả?”
Diệp Thu híp mắt, cười lạnh hỏi.
"Bản đại gia cứ thích quỵt nợ đấy thì làm sao, cậu còn có thể cắn tôi chắc?
Không ngại nói thật cho cậu biết, tiền ông đây có, nhưng tôi cứ không muốn trả đấy. Cậu làm gì được tôi nào?"
Hồ Bưu nhướng mày, kiêu ngạo nói.
Nói xong.
Hồ Bưu nhìn về phía Hà Tình Tình, đánh giá thân thể mềm mại của Hà Tình Tình một lượt từ đầu đến chân, cười da^ʍ nói: “Mỹ nữ, cơ hội đang ở trước mặt cô đấy, muốn để tôi trả tiền thì phải xem biểu hiện của cô a, không nhiều, chỉ cần ngủ với tôi một đêm là được!”
“Anh…Anh đừng hòng!”
Hà Tình Tình tức giận trừng mắt nhìn Hồ Bưu, sau đó đưa tay kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: “Diệp Thu, chúng ta đi!”
Diệp Thu không nhúc nhích, mà nhìn Hồ Bưu, bỉnh thản hỏi: “Tôi hỏi anh một lần cuối, số tiền này anh có trả không?”
"Không trả, có tiền tôi cũng không trả, đã nghe rõ chưa?
Nghe rõ rồi thì mau cút đi, nhân lúc tâm trạng của bản đại gia đang tốt, nếu không bản đại gia cho cậu giống với người lần trước, từ chỗ này khóc lóc mà bò ra ngoài!"
Hồ Bưu liếc Diệp Thu một cái, cực kỳ hung hăng nói.
Vừa nghe thấy câu này.
Hà Tình Tình đã sợ đến mức khuôn mặt nhỏ biến sắc, vội vàng kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: “Diệp Thu, chúng ta mau đi thôi!”
Nói xong, Hà Tình Tình liền muốn kéo Diệp Thu rời đi.
Diệp Thu vốn muốn động thủ luôn, nhưng cân nhắc tới việc tình cảnh máu mé có thể làm cô gái ngây thơ này sợ, anh quyết định tạm thời tha cho Hồ Bưu, rồi lại tìm cơ hội khác.
Cứ như vậy.
Diệp Thu bị Hà Tình Tình kéo ra đến cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị rời đi.
Thì đúng lúc này.
Hồ Bưu ngồi trên sô pha cười khinh bỉ một cái, nhìn bóng lưng Diệp Thu, gương mặt tràn đầy khinh thường nói: "Đầu năm nay, a miêu a cẩu gì cũng dám tới cửa đòi nợ, cũng không nhìn lại mình xem mình là cái gì, tôi nói cho hai câu đã sợ chạy mất dép, nhát gan như thế mà cũng không biết ngượng tới cửa đòi nợ?
Tôi nhổ vào, đúng là cái đồ oắt con!"