Có khi nào chọc phải ai đó không?
Hay là chúng ta đi trước đi, nếu không tên cầm đầu dẫn người tìm tới rồi, chúng ta sẽ không dễ xử lý!"
Một nữ sinh nhíu mày, lo lắng nói.
“Sợ cái gì, đây là địa bàn của Dương thiếu, còn ai có thể trâu bò hơn Dương thiếu sao?”
Vương Triết khinh thường cười, sau đó nhìn Dương Hạo, mỉm cười hỏi: “Em nói đúng chứ, anh Dương!”
Dương Hạo vốn đang trong tình trạng xấu hổ, mắt thấy sắp mất hết mặt mũi.
Mà giờ khắc này vừa nghe thấy có cơ hội để mình lên mặt, tất nhiên là cậu ta sẽ không bỏ lỡ.
Cậu ta nhanh chóng sửa sang lại trang phục, từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn mọi người, cực kỳ đắc ý nói: “Mọi người cứ chơi thỏa thích đi, có chuyện gì, bản thiếu đều có thể gánh được. Ở Giang Bắc, ba mình cũng được xem một người có máu mặt, nhân mạch cực rộng. Nếu cháu trai kia dám dẫn người tới, bản thiếu tuyệt đối sẽ để cho cậu ta có đi mà không có về!”
"Nghe nghe, đều nghe nghe đi, đây chính là sức mạnh! Dựa vào bối cảnh của anh Dương, ở Giang Bắc này, ai động được anh ấy chứ?
Có anh Dương ở đây, mọi người yên tâm đi nha!"
Vương Triết nhếch miệng cười nói.
Lúc đầu mọi người còn lo lắng, vừa nghe thấy lời này, cũng dần nhẹ nhõm.
Về bối cảnh của Dương Hạo, bọn họ đều biết hết.
Cha của Dương Hạo làm kinh doanh bất động sản, giàu có, quan hệ rộng và quen biết nhiều người ở mọi tầng lớp.
Vì thế có câu nói này của Dương Hạo, bọn họ không còn lo lắng nữa.
Nên uống thì uống, nên hát thì hát.
Thấy vậy,
Diệp Thu híp híp mắt.
Nhiều năm ở trên chiến trường đã rèn luyện ra cảnh giác nói cho anh biết, chuyện này, có lẽ không đơn giản như vậy.
Nhưng mà anh còn lười lo nhiều như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến Giang Thi Kỳ là được.
Những người khác, sao cũng được.
Cứ thế, mọi người trong phòng nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.
Mà sau khi trải qua sự xấu hổ của Dương Hạo vừa nãy, không còn ai không biết điều tìm Diệp Thu cụng rượu nữa.
Diệp Thu lại trở thành một người cô đơn lẻ loi.
Nhưng mà,lần này không phải là bọn họ cố tình cô lập Diệp Thu mà là không dám tới trêu chọc Diệp Thu nữa.
Mẹ nó! Một chai rượu trắng uống một hơi cạn sạch, bọn không đắc tội nổi.
Vì để che giấu xấu hổ trước đó, Dương Hạo không ngừng chạm cốc cùng với nhóm người, sau đó chọn bài rồi hát.
Còn nhóm người đó cũng không muốn đắc tội Dương Hạo, cho nên đều cực kỳ ăn ý không nhắc tới truyện lúc trước.
Mắt thấy, bầu không khí trong phòng lại sắp nóng lên.
Nhưng vào lúc này.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài đạp ra.
Cái này làm cho mọi người giật mình.
Ngay sau đó.
Chỉ thấy một người đàn ông mập mạp khuôn mặt bầm dập, trên comle đều là những dấu chân, tức giận đi vào.
Mà đằng sau, còn có sáu gã cao to mặc áo đen cộc tay, cánh tay xăm đầy hình.
Thấy vậy.
Sắc mặt Vương Triết và Lưu Tuệ nháy mắt biến đổi.
Bởi vì người đàn ông mập mạp đó, chính là thằng cha lúc trước đã trêu ghẹo Lưu Tuệ ở bên ngoài, bị Vương Triết đánh cho một trận.
Điều mà Vương Triết và Lưu Tuệ không ngờ tới đó là, gã ta vậy mà dẫn theo người tìm tới thật, hơn nữa khí thế còn hung dữ như vậy.
“Con mẹ nó, nhóc con, ông đây đã tìm được mày rồi!”
Người đàn ông mập liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vương Triết trong đám người, vậy tay một cái với người đàn ông vạm vỡ sau lưng, chỉ vào Vương Triết, hung tợn nói: “Chính là cậu ta, đánh cho tôi!”
“Vâng!”
Sáu người đàn ông lực lưỡng khởi động cổ, tay nắm thành nắm đấm đi tới chỗ Vương Triết.
Mọi người thấy vậy, đều sợ đến choáng váng.
Suy cho cùng thì bọn họ đều là học sinh, nào có thấy qua cảnh tượng như này a.
Sáu gã đại hán, vừa nhìn liền biết là xã hội đen, không phải người mà bọn họ có thể đối kháng được.
Vì thế trong lúc nhất thời bọn họ sợ đến mức không dám cửa động.
Sắc mặt Vương Triết cũng thay đổi, vội vàng nhìn sang Dương Hạo, cầu xin nói: “Anh Dương, cứu em!”
Dương Hạo nhíu mày, đứng lên khỏi sô pha, tiến lên giơ tay ngăn sáu tên đàn ông cao lực lưỡng, sau đó cậu nhìn về phía người đàn ông mập. Rất là kiêu ngạo nói: “Người anh em này, Vương Triết là bạn của tôi, nếu anh muốn động vào cậu ấy, có phải là nên cho tôi một lời giải thích không?”
"Ha! Cho cậu một lời giải thích?
Cậu là thứ chó má gì!"
Người đàn ông mập mạp khinh thường cười, xem thường hỏi.
Bị chửi như vậy, sắc mặt Dương Hạo lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: “Tôi là Dương Hạo, cha tôi là Dương Chấn Nam, chắc hẳn anh đã từng nghe qua phải không?”
"Dương Chấn Nam?
Thật ngại quá, ông nội cậu tôi chưa từng nghe nói!"
Người đàn ông mập mạp nhíu mày, khuôn mặt khinh miệt nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dương Hạo cũng thay đổi.
Rõ rành rành, nếu như đối phương biết cha của cậu ta, vậy thì cậu ta còn có thể lợi dụng cha mình, để dọa đối phương.
Nhưng hiện tại mấu chốt là người ta đến cả nghe còn chưa từng nghe nói qua, giờ còn dọa cái khỉ gì nữa! “Không…Không thể nào, cha của Dương thiếu là thương nhân kinh doanh bất động sản nổi tiếng ở Giang Bắc, sao anh có thể chưa từng nghe qua!”
Gương mặt Vương Triết không dám tin hỏi.
Nghe vậy, người đàn ông mập lườm Vương Triết như lườm thằng đần, cười lạnh nói: “Thật ngại quá, ông nội cậu, nhưng tôi không phải là người Giang Bắc!”
Nói xong, người đàn ông mập mạp nhìn Dương Hạo, cười khẩy nói: “Còn không tránh ra, ông đây đánh cả cậu đấy!”
Dương Hạo cắn chặt răng.
Trước mặt nhiều bạn học như vậy, nếu mà bỏ mặc Vương Triết, vậy thì sau này cậu sẽ không ngóc đầu lên được.
Nếu đã không dùng được chỗ dựa sau lưng, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hít một hơi thật sâu, Dương Hạo lại bày ra tư thế Taekwondo, lạnh giọng nói: “Muốn động vào anh em của tôi, thì phải qua cửa của tôi trước đã!”
“Con mẹ nó, đánh cậu ta cho tôi!”
Người đàn ông mập phẫn nộ mắng.
Dứt lời.
Chỉ nhìn thấy một gã đại hán xông lên, hai ba chân đã đạp Dương Hạo xuống đất.
Dù sao thì Taekwondo mà Dương Hạo luyện, chung quy cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt.
Đối phó với đám du côn lông xanh còn miễn cưỡng đánh lại được, nhưng gặp phải tay đấm chuyên nghiệp như gã đại hán này, thì quá sức quá.
Đại hán không có ý định tha cho Dương Hạo, quyền đấm cước đá Dương Hạo trên mặt đất.
Chẳng mấy chốc, Dương Hạo đã không chịu được, thảm thiết cầu xin tha thứ nói: “Đại ca, đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi!”
“Ah! Đúng là đồ hèn!”
Người đàn ông mập cười khinh miệt, sau đó quét mắt nhìn mọi người trong phòng, cười lạnh hỏi: “Còn ai dám ngăn cản nữa không?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt các bạn học đều trắng bệch.
Ngay cả Dương Hạo học Taekwondo còn bị đánh đến nỗi cầu xin tha, sao bọn họ có thể là đối thủ của những đại hán này chứ.
Nhất thời, mọi người sợ đến mức không dám thở mạnh.
Thấy vậy.
Người đàn ông mập đắc ý mỉm cười, dùng tay chỉ vào Vương Triết đã sợ đến co quắp, cười lạnh nói: “Đánh cho tôi!”
Dứt lời.
Bọn đại hán như ong vỡ tổ xông về phía Vương Triết, xách Vương Triết ra, đặt trên đất mà đánh.
Chẳng mấy chốc Vương Triết đã không chống đỡ nổi nữa, hai tay ôm đầu thảm thiết xin tha nói: “Ông…Tổ tông, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa, cầu xin ngài tha cho tôi đi!”
"Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi à?
Vừa nãy quăng ta thế nào a! Hử?
Đánh tiếp cho tôi!"
Người đàn ông mập hung hăng nói.
Các đại hán nghe vậy, tiếp tục tay đấm chân đá Vương Triết.
Chẳng bao lâu, Vương Triết đã bị đánh đến nỗi cha mẹ cậu ta cũng không nhận ra cậu ta.
Thấy vậy, người đàn ông mập mới coi như hết giận.
Đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Triết, một tay nắm tóc Vương Triết, cường thế xách đầu của cậu ta lên, một tay khác vỗ lên khuôn mặt bị đánh bầm dập của Vương Triết, cười lạnh hỏi: “Bây giờ tôi muốn chơi bạn gái của cậu, cậu còn có ý kiến không?”