Bạn Trai Hắc Hoá Làm Sao Bây Giờ

Chương 11: Mẹ anh?

Nhưng mà tôi phải làm sao bây giờ đây?

Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của tôi.

Là Ôn Khác.

“Vừa nãy nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy?” Giọng nói anh có chút không vui.

“Mẹ em.”

“Mẹ chúng ta khi nãy nói gì vậy?” Âm thanh anh lập tức trở nên ôn hòa.

Mẹ anh? Sửa miệng cũng rất trôi chảy.

“Không có gì.”

“Phải không.” Anh giống như không để ý: “Có nhớ anh không?"

“Không có.” Tôi ăn ngay nói thật, anh ấy mới đi mấy giờ thôi,.có cái gì mà nhớ, hơn nữa tôi ước gì không thấy anh.

“A” anh cười khẽ, “Chính là anh rất muốn Tang Nhi, hận không thể trở về ngay bây giờ, hung hăng mà thao em, đem em thao đến mức không xuống giường được.”

“Anh…” Tôi trợn mắt há hốc mồm, mặt nóng rát, anh ấy từ khi nào học được mặt không biến sắc mà nói những lời không đứng đắn giữa ban ngày ban mặt?

Tôi oán giận nói: “Em bây giờ không xuống giường được, sắp đói chết ở trên giường, nếu anh muốn em chết sớm, về sau lăn lộn em nhiều hơn nữa đi!”

Ôn Khác ở bên kia điện thoại cười rộ lên, giọng nói sung sướиɠ: “Anh như thế nào có thể để chết sớm? Anh kêu mẹ Lý đến chăm sóc em rồi, chắc là sắp tới rồi đó.”

“Nha, không có việc gì em tắt máy.”

“Đúng rồi, thuốc giảm đau ở trong ngăn kéo, tiểu hoa đau thì bôi lên nha.”

“Tiểu hoa gì?” Tôi có chút không thể hiểu được.

Ôn Khác lại cười, trầm thấp nói: “Tiểu hoa huyệt…”

“Phi!” Tôi “Bang” cúp điện thoại, giống ném đồ vật dơ, đem điện thoại ném rất xa.

Đồ hạ lưu…

Tôi khóc không ra nước mắt, đời trước nhất định tôi đã làm ra nghiệt chướng gì, mới trêu chọc Ôn Khác! Bạn trai thanh lãnh cao quý của tôi đâu? Rốt cuộc đi đâu rồi?!

Tâm tình Ôn Khác nhiều ngày nay rõ ràng tốt lên rất nhiều, đối với tôi săn sóc tỉ mỉ như trước kia, cũng không cưỡng bách tôi làm loại chuyện này nữa.

Bây giờ bình tĩnh lại, tôi nghĩ tới lúc trước Ôn Khác nổi điên có phải hay không có ẩn tình gì khác, theo tính cách anh từ trước tới giờ, cũng không thể là đối với tôi không tín nhiệm, chính là tôi lại không dám trực tiếp hỏi anh, sợ hãi lại lần nữa chạm vào vẩy ngược của anh ấy.

Màn hình di động sáng một chút, mặt trên biểu hiện bạn tốt “Nhìn lá rụng biết mùa thu đến” phát tin tức tới.

Tôi mở khung thoại WeChat ra, nhìn đối diện hiện một cái chữ “Hải", suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ tới người kia là ai.