Bạn Trai Hắc Hoá Làm Sao Bây Giờ

Chương 1: Anh muốn làm

Tôi mở cửa lớn đi vào, liền nhìn thấy bạn trai Ôn Khác đưa lưng ra về phía tôi, đứng trước cửa sổ sát đất, thân ảnh hắn thon dài, hắn không có bật đèn, trong nhà một mảnh tối tăm đầy áp lực. Cửa sổ mở rộng ra, gió lớn ùa vào làm đầu tóc tôi rối tung lên, có chút lạnh.

Tôi có chút thấp thỏm, gần đây Ôn Khác hắn càng ngày càng khác thường, làm tôi không thể đoán được hắn nghĩ gì.

Tôi đi qua đi đem cửa sổ đóng lại, thử duỗi tay kéo ống tay áo hắn: “Cửa sổ mở lớn như vậy, anh không lạnh sao?”

Hắn tùy ý động tác nhỏ của tôi, thanh âm trầm thấp nói: “Em đến muộn.”

“Thật xin lỗi mà, di động của em hết pin, sau khi về đến nhà mới nhìn thấy tin nhắn anh gửi, anh đừng giận em được không?” Tôi nũng nịu lấy lòng hắn.

Ôn Khác không có trả lời, hắn im lặng quay đầu nhìn tôi, hai tròng mắt đen nhánh, làm người đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì, sau đó tôi nhìn thấy hắn chậm rãi phun ra mấy chữ:

“Cởϊ qυầи áo đi.”

“Cái gì?” Tôi như không tin vào lỗ tai mình.

“Anh bảo em cởϊ qυầи áo, anh muốn làm.” Vẫn như cũ là thanh âm không có độ ấm.

“Hiện tại? Ở chỗ này?”

“Hiện tại, ở chỗ này.”

Tôi lắc đầu, có chút sợ hãi, lui về phía sau nói: “Xem ra hôm nay tâm tình anh không tốt, em chờ anh bình tĩnh lại, hôm nào lại đến tìm anh nói chuyện đi.”

Lời còn chưa dứt, Ôn Khác liền bắt lấy cổ tay của tôi đem tôi ấn ở trước cửa sổ sát đất, mặt tôi dán lên cửa sổ lạnh băng, tôi hét lên một tiếng, ngay sau đó, thân hình cứng răn của bắn liền từ phía sau đè chặt tôi, tôi bị ngăn cản tất cả cơ hội phản kháng.

“Ôn Khác, anh làm gì vậy? Buông em ra.” Lần này tôi thật sự có chút tức giận, kêu cả tên lẫn họ hắn.

“Đã nói rồi, anh muốn làm.”

Hắn bắt đầu động tay cởi cúc trên áo sơmi, thậm chí đem một chân chặn giữa hai chân tôi, dùng đầu gối ma sát tiểu ɦυყệŧ cô.

Thật nhanh, nửa người dưới của tôi liền bại lộ ở dưới tầm mắt hắn, bởi vì đưa lưng về phía hắn, tôi nhìn không tới vẻ mặt của hắn, trước mặt là cửa sổ pha lê trong suốt, tôi thậm chí có thể nhìn thấy trên mặt sông con thuyền lập loè ánh đèn, cảm giác thẹn thùng xấu hổ ở trong lòng lan tràn, tôi liều mạng muốn kẹp chặt hai chân lại nhưng không được, chỉ phí công phí sức.

“Không cần, không cần…”

Tiếng kéo khoá phá lệ rõ ràng, sau đó, một côn ŧᏂịŧ cực nóng để sát cửa huyệt tôi, không có một chút chần chờ nào, kiên định, mạnh mẽ tiết phía sau cắm vào.

“A ——”