Hoành thánh đầy hương thơm, rơi đầy trên đất ,nước canh, đậu phộng cũng vung vãi khắp nơi .
Nàng yên lặng kinh dị mà nhìn dã thú mới thức tỉnh,
Nhưng móng vuốt của nó đã sớm che giấu đi nay đã vạch ra màn sương mù của bóng đêm
Khi vầng mây ở cạnh trăng tròn đã không hề phát ra ánh sáng thuần khiết .
Ánh sáng đó đem Thánh Tử cắn nuốt.
“Ca ca……” Tiểu cô nương bị nam nhân kia từ phía sau một phen bóp chặt lấy hàm dưới , đang cố che lại ngực của mình,lông tơ dựng đứng. Chỉ thấy người nam nhân cao gầy ,mũi hắn chạm lên gương mặt bóng loáng của nàng, cọ cọ, khóe môi cong cong, sau đó một bàn tay sờ tới ngực trái của nàng, hung hăng chà xát, chọc nàng khủng hoảng phát ra tiếng thét chói tai.
“ Nàng, không phải vẫn luôn muốn câu dẫn ta sao.”
Nam nhân rung động môi mỏng, ánh mắt cô độc , sáng kinh người, ở trên trán vài sợi tóc đung đưa
“Ca ca ngươi đang… Nói cái gì… Xảo Nhi… Không có……” Tiểu cô nương bị dọa kinh hoảng mà lắc lắc đầu, nàng muốn liều mạng giãy giụa, ôm lấy chính mình bộ ngực đang không biết liêm sỉ mà nhảy lên .
Này bộ ngực thật hư hỏng
Bạch Lộ trầm thấp mà nhìn chằm chằm nó.
Tiểu cô nương còn đang ôm ngực thì tay đột nhiên bị người nọ một tay mở ra, Thánh Tử ca ca, người mà ngày thường khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng như ngọc, một tay đang xoa nắn đùa bỡn vυ' của nàng.
“Ngươi đang nói dối,” Nam nhân kia nhìn chằm chằm vành tai phiếm hồng của nàng , nuốt nước bọt, thấp giọng nói.
Kia mắt như điện, ngón tay to rộng ngọc ngà, bóp lấy bộ ngực to lớn ,trắng như tuyết, đặc biệt là cái núʍ ѵú kia đã cứng lại còn hồng thấu ,hắn trực tiếp dùng tay se lấy, ở trong tiếng khóc hoảng loạn nức nở của nàng,không chút nào lưu tình mà hung hăng ấn xuống, theo tiếng nàng kêu rên, lạnh lẽo ngón tay ngọc bóp lấy, đánh vòng , trực tiếp đem ngực của nàng véo được đến khắp chỗ đều là vết đỏ.
“Không có… Bạch Lộ ca ca… ư ư……”
Nàng bị nam nhân kia từ sau lưng bóp lấy vυ' mà niết lấy, lỗ chân lông toàn thân đều đang run rẩy, tiểu cô nương nhỏ giọng thút thít tựa hồ là muốn hắn bỏ qua cho nàng, “Ca ca… Khụ khụ… Xảo Nhi mới mười bốn tuổi… Ô ô……”
Mười bốn.
Bạch Lộ lạnh lùng khẽ cười.
Ngay sau đó cong môi cười,
Chính là mười bốn tuổi , nàng lại nghĩ câu dẫn ta.
Mái tóc đen của hắn thật ra lạnh lẽo mà gãi gãi khuôn mặt của nàng, không hề có chút áy náy.
“Mười bốn tuổi…… Không nhỏ.” Xoa nắn nàng bên ngực phải , hắn thế nhưng mặt không đỏ tim không rung thốt ra.
Nam nhân không bằng cầm thú .